Bản tình ca buồn - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Bản tình ca buồn (xem 3813)

Bản tình ca buồn

lẽ nằm xuống bên cạnh tôi.


Từ trước đến nay vẫn vậy, Hạ Thất Lăng đã muốn làm gì thì không ai có thể ngăn cản nổi! Vì vậy, tôi không nói thêm điều gì.


Anh đã mở rộng vòng tay sưởi ấm cho biết bao nhiêu cô gái, nhưng mỗi lần anh đều tìm cách đuổi tôi ra xa, để mặc tôi co ro trong cái giá lạnh, run rẩy trong gió mưa. Anh chạy ra ngoài chơi với người khác, bỏ mặc tôi ở lại một mình cô độc, một mình ngồi khóc trong góc tối…


Tôi xoay lưng về phía Hạ Thất Lăng, ngẩn người nhìn vào bức tường trắng trước mặt.


Thế nhưng, Hạ Thất Lăng xoay người tôi lại, ôm tôi vào lòng. Hai tay anh siết chặt, dường như chỉ sợ nếu lỡ thả tay ra là tôi sẽ tan biến ngay tức khắc như bong bóng xà phòng…


Những ngón tay lạnh như băng của tôi chạm vào ngực anh: “Vòng tay của anh thật ấm áp! Nhưng có mùi hương của rất nhiều cô gái…vì vậy, tôi cũng chẳng thèm!”


“Nhưng nhịp đập trái tim tôi chỉ có một mình cô biết rõ…chỉ để một mình cô biết được…”, Hạ Thất Lăng tì cằm lên mái tóc rối tung của tôi, khuôn mặt đầy bi thương.


“Thất Thất…”, lúc này, mọi lời nói đều là thừa thãi. Thứ duy nhất có thể bộc lộ được sự đau thương trong lòng chỉ có thể là nước mắt.


“An Thanh Đằng, cô thật là bẩn…”. Hạ Thất Lăng búng vào mũi tôi, từ tốn nói. Trong mắt anh có ánh hào quang phát ra, thứ ánh sáng vấn vương, lấp lánh.


Đúng vậy, quả thực tôi rất bẩn! Từ mười năm trước, cả cái thân xác của tôi đã rất bẩn thỉu rồi. Cho dù có cố gắng gột rửa đến đâu cũng không thể nào lấp liếm được những hơi thở dơ bẩn ấy…


“An Thanh Đằng, cô bẩn như vậy, bẩn như thế…nhưng tôi vẫn thích đươc ôm cô đi ngủ…”, giọng nói ấy vừa phát ra, tôi thấy có một thứ gì đó rớt trên sống mũi của mình…


Đó chính là nước mắt của anh sao? Không, không thể nào, một Hạ Thất Lăng cao quý, ngạo mạn sao có thể rơi nước mắt vì người khác cơ chứ?


Anh ta là một con thú hoang, cái mà anh ta cần là một dòng máu nóng, cần một ánh mắt yếu đuối bẩm sinh, như vậy anh mới có thể ngủ yên.


Vì vậy, anh ta cố sống cố chết buộc chặt tôi vào cái bóng hiu quạnh của mình, gặm nhấm tâm hồn tôi từng chút, từng chút một khiến cho hơi thở tâm hồn tôi trở nên mỏng manh, nhỏ bé. Anh ta tàn ác như vậy, chỉ biết chiếm đoạt, ngay cả một con búp bê đã bị mất con ngươi cũng không chịu bỏ qua.


Những màu sắc rực rỡ, những chồi non đang nhú lên trên cành, những cơn gió nhẹ thổi qua, những cảnh tượng mê đắm lòng người…đã tan biến vào trong không gian…


Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim quen thuộc, hít hít mùi thơm xà phòng quen thuộc của anh, cuộn tròn trong vòng tay ấm áp ấy và yên bình chìm vào giấc ngủ.


“Thất Thất, làm sao bây giờ, em không tìm thấy thiên sứ của mình…em đã vất vả tìm kiếm suốt mười bảy năm nay mà vẫn không tìm thấy thiên sứ của mình…”


Chương 7: Rồi Đến Một Ngày Em Sẽ Ra Đi


Sau ngày hôm ấy, tôi không gặp lại Y Tùng Lạc nữa.Xét cho cùng thì ai có đủ can đảm để mà gặp lại người một lòng một dạ muốn đẩy mình vào cái hố sâu thăm thẳm, ai còn dám nhảy nhót quanh anh ta, mỉm cười vui vẻ với anh ta?


Tôi cố tránh né anh ta trên con đường nhỏ đến trường, tránh né anh ta ngay cả khi đi ăn cơm. Nói chung tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt đã làm cho tôi đau khổ ấy nữa! Có thể tránh được thì cố gắng mà tránh!


Nhưng kết quả của sự việc vẫn là, bạn càng tìm cách né tránh thì anh ta càng tiến đến sát bạn hơn.


Phía sau lớp chúng tôi lại xuất hiện một ánh mắt như phát ra lửa, những lúc trong lớp không có ai lại càng cảm thấy rõ rệt. Tôi biết đó chính là anh ta, nhưng không dám quay đầu lại. Mỗi lần tan học, vào phòng vệ sinh, tôi thường nhìn thấy bóng dáng của một người thanh niên tóc vàng đang dựa vào tường bên ngoài phòng vệ sinh. Nhưng mỗi khi ra khỏi phòng vệ sinh, tôi không nhìn trước nhìn sau mà chỉ cắm đầu cắm cổ đi thẳng, đi một mạch đến đầu hành lang rồi biến mất ở chỗ ngã rẽ.


Tôi không hiểu tại sao người lúc ấy nhẫn tâm định hại tôi giờ lại nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, buồn bã và tuyệt vọng đến vậy.


Có thể anh ấy cũng giống như Hạ Thất Lăng, sinh ra trong cuộc đời này đã là một câu đố bí ẩn, một câu đố mà cả đời này tôi không thể đoán ra, một câu đố mà ông trời đã tạo ra để mê hoặc tôi.


Tôi không còn muốn cùng Y Tùng Lạc đi tìm lại quá khứ đã mất, nói đúng hơn là không dám! Tôi sợ sẽ phát hiện ra bản thân mình quả thật ác độc như lời những người kia đã nói, sợ rằng bản thân mình đúng là một người bỉ ổi như vậy, sợ rằng mình sẽ bị chôn vùi trong những lời mắng chửi của họ….


Cứ như vậy suốt một tháng liền, một cuộc sống không có Y Tùng Lạc có vẻ thực sự rất yên bình, không có phong ba, cũng không có bão táp…


Cho đến một ngày, tôi nghe thấy tin đồn về Y Tùng Lạc ở trong nhà vệ sinh.


“Này, các cậu nghe gì chưa? Y Tùng Lạc sắp quay về Pháp rồi!”


‘Không phải chứ? Mới quay lại đây có một năm! Anh ấy thích đất nước của tháp Eiffen thế sao? Sao có thể thế được…”


“Đừng như vậy mà Lạc Lạc yêu dấu, đừng đi mà…hu hu…Sao anh ấy có thể nhẫn tâm dứt áo ra đi như vậy chứ?”


“Lạc Lạc là bầu trời của chúng ta, Lạc Lạc là mặt trời, Lạc lạc là vị thần bất diệt trong trái tim chúng ta! Nếu như bây giờ anh ấy ra đi thì chúng ta biết quay quanh ai chứ…hu hu hu…” ba cô nữ sinh cứ thế ôm mặt mà khóc nức nở.


Y Tùng Lạc sắp đi sao? Anh ấy thực sự muốn quay lại Pháp? Nhìn thấy ba cô gái ôm nhau khóc lóc, trong lòng tôi vô cùng rối bời, đau đớn như bị dao đâm.


Dường như như vậy có nghĩa là, tôi sẽ lại lần nữa mất đi…


Một âm thanh vang vọng trong tận đáy lòng. Tại sao trong tim tôi lại vang vọng thứ âm thanh này? Điều này thật kì quặc!


Y Tùng Lạc và Hạ Thất Lăng cùng là những hotboy của trường Yên Đằng, cả hai đều vô cùng quyến rũ, không ai chịu kém ai. Đến nay Y Tùng Lạc chuẩn bị ra đi, chắc chắn đây sẽ là một chấn động lớn trong trường. Những cô gái theo đuổi, những vệ tinh của Y Tùng Lạc chắc chắn sẽ khóc lóc chết đi sống lại cho xem!


Anh ấy muốn đi Pháp, đi Pháp…Vậy chẳng phải anh ấy sẽ xa rời đất nước Trung Quốc sao?


Ngày mùng 7 tháng 7 định mệnh của tôi đang gần kề, đang gần sát ngày sinh nhật lần thứ mười bảy của tôi…điều này có nghĩa là, cánh cổng của nhà họ Hạ đang ngày một khép lại với tôi.


Tôi đứng trên cầu thang do dự rất lâu, cuối cùng cũng đi đến quyết định lên cửa thoát hiểm trên tầng thượng tìm Y Tùng Lạc.


Anh ấy vẫn vậy, vẫn ngồi dựa lưng vào tường, im lặng ngắm nhìn bầu trời, điếu thuốc lá trên tay nghi ngút khói.


Hơn một tháng không gặp, anh ấy vẫn quyến rũ như vậy, ánh vàng lấp lánh trên mái tóc vẫn đẹp như vậy. Chỉ có điều, đôi bờ mi lạnh lùng ấy chứa đựng đôi chút bi thương.


“nghe nói anh chuẩn bị về Pháp?”, không vòng vo, loanh quanh, tôi đi thẳng vào vấn đề.


“Đằng Nhi mà tôi yêu thương nhất đã quyết định bỏ rơi tôi thật rồi, Trung Quốc còn gì đáng để tôi tiếc nuối nữa đâu…” Anh cười nhạt: “Nếu không phải nghe được tin này chắc chắn chẳng bao giờ em chịu đến tìm tôi n

Từ khóa: Bản tình ca buồn,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ly Hôn Vui Vẻ

“Mày không phải con tao, tao không có loại con hư hỏng như mày” ai ngờ đứa con 18 tuổi tỉnh bơ: “Ít ra con có bầu còn biết cha đứa bé là ai, mẹ có biết cha của con là ai không?”

Chim sẻ ban mai

Đọc Truyện Đã Nói Lời Tạm Biệt Full

Truyện Tiểu Yêu Của Anh Full