Nhưng thực ra lúc đó Tiêu Tiêu cũng chẳng có tâm trạng nào mà quan tâm tới Tĩnh Chi, bởi cô đang có những việc quan trọng khác cần quan tâm hơn. Chuyện này bắt đầu từ việc hợp tác với Vạn Xương. Mấy ngày trước đó, việc đàm phán với Vạn Xương luôn rất thuận lợi, nhưng không biết vì lý do gì, mấy ngày gần đây thái độ của Vạn Xương thay đổi rõ rệt.
Phương Nghị đã thấy được điều gì đó còn Tiêu Tiêu cũng cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
Công việc đàm phán này bên Vạn Xương đã phân công cho A Tống phụ trách, Tiêu Tiêu và A Tống là chỗ quen biết cũ, Tiêu Tiêu cũng đã nhiều lần tìm cách moi thông tin từ miệng A Tống, nhưng con cáo già ấy không để hở một chút xíu nào, mặc dù vậy, cuối cùng anh ta vẫn không sao thắng nổi Tiêu Tiêu và đã để lộ đôi chút rằng, có một người nào đó muốn điều tra về Phương Thị, do đó bên Vạn Xương đành phải chờ xem thế nào đã.
Xem ra có người muốn điều tra về Phương Thị thật. Chuyện này vốn chẳng có liên quan lớn đến Tiêu Tiêu, từ xưa đến nay cô luôn là người chỉ biết đến chuyện làm công lĩnh lương, rất ít quan tâm đến những chuyện không phải là của mình. Nhưng sau khi nghe A Tống nói, người muốn điều tra về Phương ThỊ ấy mang họ Hà, thì không hiểu vì sao cô lại cứ nghĩ tới cái người đã từng làm phiền Sở Dương trên đường hôm ấy.
Phương Nghị không cần Tiêu Tiêu nhắc chuyện này. Một khi đến A Tống cũng phong thanh biết chuyện thì chắc chắn cũng đã có người báo chuyện này với Phương Nghị. Điều mà Tiêu Tiêu cân nhắc là có nên nói cho Sở Dương biết chuyện này hay không.
Vườn trường Đại học H.
Khi Sở Dương tìm thấy Hà Ý Dương thì anh đang ở trong phòng thí nghiệm. Trong phòng thí nghiệm rộng thênh thang chẳng có lấy một người nào khác, vì thế càng trở nên trống vắng. Hà Ý Dương nhìn thấy Sở Dương tới thì có phần hơi ngạc nhiên, lúng túng đứng dậy, cúi đầu khẽ hỏi, “Sao cậu lại tới đây? Sao không gọi điện trước cho mình?”.
Sở Dương lắc lắc chiếc điện thoại, “Điện thoại hết pin rồi, đoán rằng có thể cậu ở đây nên mình đến xem xem”.
Hà Ý Dương cúi đầu sắp xếp lại các dụng cụ đặt trên bàn thí nghiệm, nói rất nhanh, “À, cậu đến hỏi về chuyện đi nước ngoài chứ gì. Mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, mình đã liên hệ được với giáo sư Đường ở bên Anh rồi, ông ấy rất vui… Sở Dương…”.
Hà Ý Dương lùi về sau một bước tránh bàn tay của Sở Dương, Nhưng vẫn bị cô tóm lấy khủyu tay. Hà Ý Dương cố tránh không để cho cô nhìn thấy nửa mặt bên trái của mình.
Sở Dương đã nhìn thấy một vết tím bầm ở khóe miệng của anh.
“Miệng bị làm sao thế?” Sở Dương lạnh lùng hỏi.
Hà Ý Dương gỡ bàn tay của Sở Dương ra, khẽ trả lời, “Có gì đâu, không may bị va thôi mà”.
Sở Dương không nói gì, vẫn nhìn anh chăm chăm. Hà Ý Dương thấy không thể né tránh được đành cười khan một tiếng, “Hôm qua mình về nhà ăn cơm, gặp anh cả, thấy chướng mắt nên đã đánh nhau với anh ấy”.
Sở Dương trầm ngâm một hồi, rồi khẽ nói, “Có đáng thế không? Mình không muốn cậu xen vào chuyện này, nói thế nào đi nữa thì anh ấy vẫn là anh trai của cậu”.
Hà Ý Dương giận dữ nói, “Nhưng anh ta nói với mình là, cậu đã cho anh ấy số điện thoại!”.
Sở Dương gật đầu, “Đúng thế, là mình đã làm vậy”.
Hà Ý Dương ngây người, đờ đẫn nhìn Sở Dương không biết phải nói gì.
Khuôn mặt của Sở Dương nở một nụ cười rất kỳ lạ, “Hà Ý Dương, mình rất ích kỷ, đúng không? Biết rõ ràng cậu không thể lập tức trở về vị trí bạn bè nhanh chóng như vậy được, mà vẫn còn nhờ cậu làm cho việc này việc khác. Giống như hồi còn nhỏ, mình luôn bắt nạt cậu mà chẳng hề xem xét đến cảm nhận của cậu”.
Hà Ý Dương rõ ràng không ngờ Sở Dương lại nói ra những lời này, vì thế anh hơi sững sờ, miệng lẩm bẩm, “Mình… mình không để tâm chuyện đó đâu”.
Sở Dương cười, “Dù cậu có để tâm hay không thì mình cũng cứ làm như vậy, lợi dụng cậu. Bởi vì mình chẳng còn cách nào khác, chỉ có lợi dụng cậu, lợi dụng người đối xử rất tốt với mình để trả thù cái người đã từng làm tổn thương mình”. Rồi đột nhiên cô ngẩng đầu lên mỉm cười bằng một nụ cười rất rạng rỡ với Hà Ý Dương, “Xin lỗi! Không có gì nữa, mình về trước đây, cậu cứ tiếp tục chăm chỉ đi nhé”.
“Thế còn Phương Nghị thì sao?” Đột nhiên Hà Ý Dương hỏi.
Sở Dương ngây người.
“Cũng là lợi dụng anh ta chứ?”
Sở Dương nhắm mắt suy nghĩ một hồi lâu, dường như cô cũng đang cần một câu trả lời chính xác của chính mình, “Xin lỗi, mình cũng không biết nữa”.
Chương 10: Biết Yêu Bản Thân, Mới Biết Yêu Người Khác
Mùa xuân, mưa ở thành phố này không nhiều, nhưng hễ mưa thi sẽ rả rích trong mấy ngày liền. Sở Dương và Phạm Tiểu Quyên ra khỏi thư viện, chưa tới cổng thì đã ngửi thấy mùi nồng nồng của đất trong không khí. Phạm Tiểu Quyên ngẩng đầu nhìn bầu trời nặng chịch, bất giác ca cẩm,” Này, cậu nhìn trời mà xem, sầm sì quá. Nếu vẫn cứ tiếp tục không có nắng, đừng nói là mấy bộ quần áo rét thảm hại của mình, mà ngay cả chính mình cũng đến mốc xanh mốc đỏ mất thôi!”.
Sở Dương nhìn bầu trời cũng cảm thấy trong lòng u ám, nhưng chẳng có tâm trí nào để tranh luận với bạn, ” Rốt cuộc cậu có đi không thì bảo? Nếu không đi thì quay vào tiếp tục đọc sách. Còn nếu đi thì nhanh chóng lên, chạy nhanh về ký túc xá”.
Cả hai đều là những người không lấy gì làm chăm chỉ, rõ ràng biết là trời mưa phùn, ấy thế mà vẫn không chịu mang ô đi.
Phạm Tiểu Quyên hỏi, “Về ký túc xá của mình pha mỳ tôm ăn chứ?”.
Hai người đang do dự thì một chiếc xe màu xám dừng lại ngay trước cửa thu viện, Hà Ý Khiêm hạ kính ở cửa xe xuống gọi, “Lên xe đi!”.
Phạm Tiểu Quyên ngây người, đưa mắt nhìn xung quanh, khi biết chắc chắn là người ấy gọi họ, vội đưa tay đập vào lưng Sở Dương, khẽ hỏi, “Cậu quen à?”.
Sở Dương không trả lời mà cứ đứng nhìn anh ta.
“Lên xe!”. Hà Ý Khiêm lại gọi.
Lúc đó Sở dương mới định thần lại, rồi mặc cho Phạm Tiểu Quyên ngạc nhiên, kéo cô cùng chui vào trong xe.
“Đây là anh trai của Hà Ý Dương, Hà Ý Khiêm.” Sở Dương nói, “Bạn của em, Phạm Tiểu Quyên”.
Hà Ý Khiêm mỉm cười với Phạm Tiểu Quyên qua tấm gương chiếu hậu, coi như một lời chào. Có thể thấy Phạm Tiểu Quyên đang rất phấn khởi, nên cũng cười với anh ta, trong bụng cô thầm trách Sở Dương vì đã không thật lòng, rõ ràng cậu ấy quen với anh chàng đẹp trai này, thế mà buổi tối hôm ấy lại giả vờ như không quen.
” Đi đâu đây?” Hà Ý Khiêm hỏi.
Phạm Tiểu Quyên nhìn Sở Dương, đáp, “Em ở ký túc xá, nhà số 29, đến đoạn trước mặt thì rẽ phải”.
Hà Ý Khiêm mỉm cười, “Tôi biết rồi, tôi cũng đã học ở đây”.
“Ồ, thế sao? Hoá ra anh là sư huynh của chúng em!” Phạm Tiểu Quyên nhảy lên, nhưng mắt vẫn liếc nhìn sang Sở Dương đang mang vẻ mặt rất lạnh lùng lãnh đạm, vì vậy vội thôi không nói nữa. Cô k