– Chiều nay em được mời dùng tiệc trà với nữ hoàng. Vinh dự đấy nhỉ? Em đoán chắc là ngay sáng hôm sau hình ảnh em lại được lên trang nhất. – Nó với giọng mỉa mai.
– Được rồi. Không nói nhìu nữa. Em mau chuẩn bị cho buổi tiệc trà đi. Đây không phải trò đùa đâu.
Cả buổi hôm đấy nó bị xoay như chong chóng với đội ngũ trang điểm và làm tóc của mình. Ê-kíp của nó quá tậm tình, bọn họ đều rất tốt với nó.
Phù… Cuối cùng mọi thứ cũng chuẩn bị xong. Bây giờ nó chỉ còn việc leo lên limo và tới cung điện Hoàng gia Anh.
Đến cung điện Hoàng gia Anh, được gặp nữ Hoàng Anh. Vừa bước xuống cửa cung điện phóng viên các báo đã đứng vây quanh nó. Nếu hông có sự trợ giúp của vệ sĩ và bảo vệ cũng điện thì nó hông thể vào trong đó mụt cách an toàn được.
Nó được mời ngồi ở ở trong mottj phòng khách khá là sang trọng (So với phòng khách ở nhìu nơi khác còn kém xa). Với cả đây có pahir lần đầu tiện nó được đến cung điện Hoàng gia Anh đâu cơ chứ. Có một người phụ nữ bước tới nói với nó:
– Xin lỗi cô. Trong lúc đợi nữ hoàng tôi có thể dẫn cô đi thăm một vòng cung điện được chứ.
Đây có phảir lần đầu nso tới đây đâu mà phải đi thăm. Nhưng thà đi thăm vòng quanh và nghe người phụ nữ này nói về lịch sử Hoàng gia còn hơn là ngồi không ở đây để đợi gặp nữ hoàng. Nói chung thì nó được dẫn đi sung quanh các hành lang nhưng không được vào một số phòng vì theo như lời của người phụ nữ đó trong các phòng ấy đang có người ở. Mà dõ là vẽ chuyện người ở thì có ai đâu cơ chứ toàn là chị em họ hàng xa ngần, bạn bè cũ mới của nó cả. Phía cuối hành lang là một căn phòng có cánh cửa khạm khổ khác với những cánh cửa khác. Đã có mấy lần nó đi qua đây nhưng hưa tiện hỏi ai bây giwof có chị ta ở đây nó phải hỏi với được:
– Đây là phòng gì ạ?
– Đó là phòng đọc sách của tiên đế. Nơi đây lưu dữ rất nhìu văn kiện quan trọng của Hoàng gia.
– Em tưởng văn kiện quan trọng được lưu dữ ở….
Nó chưa kịp nsoi hết câu thì đã bị cô ta ngắt lời:
– Không phải. Văn kiện quan trọng ở đây đa phần là những mật ước, những bức thư,… thậm trí là thư tình của nhà vua.
– Sao cánh cửa lại mở và đèn sáng. Nếu căn phòng đặc biệt nhưu vậy thì pahir không cho người vào chứ.
– Thực ra tôi cũng không dõ lắm.
– Em có thể vào xem thử được không?
– Việc này tôi nghĩ là không nên.
Nó đâu mún bị từ chối dễ dàng như thế chứ. Cách tốt nhát là: Nó mỉn cười thật tươi với chị qua. Công nhận là nự cười của Roxy Rose có giá thật.
– Nếu vậy thì em có thể vào ngó qua thui.
Bước vào căn phòng nó thấy những giá sách cao và để rất nhìu sách, nhưng nó còn thấy mụt người nữa là…
– Chào ngài Nam tước William.
Nó há hốc mồn và quay lại hỏi người ơhuj nữ:
– Đấy là Nam tước William?
Phớt lờ câu trả hỏi của nó chị ta tiếp tục hỏi William:
– Ngài Nam tước làm gì ở đây vậy?
– Được sự cho phép của nữ hoàng tôi vào đây tìm một số tài liệu.- Nói xong William mỉn cười với chị ta.
Dường như nụ cười của William có giá chị không kém nụ cười của nó llà bao nhiu. Chị ta gọi nó:
– Chúng ta đi tiếp thôi chứ?
Nó bước za khỏi căn phòng còn William thì nhìn theo nó mỉn cười một cách chế giễu.
– Nam tước William?
– Tất nhiên zùi. Dòng tộc William nổi tiếng bởi quyền lực và sự giàu có. Ngày nay dòng tộc William khôngc òn can dự nhìu và chuyện chính trị như trước. Nhưng quyền lực và ảnh hưởng của dòng họ William vẫn rất lớn.
Người phụ nữ nhận được tin nhắn lên đua nó về quay lại dãy hành lang ở đây nó chào khá nhìu người quen. Cuối cùng nó được đưa đến một khu vườn. Trên một chiế bàn làm bằng gỗ màu trắng là bộ đồ uống trà và ngồi đó chính là nữ hoàng anh. Nó tiến tới cúi xuống chào theo đúng nghi thức hoàng gia sau đó cúi xuống hôn tay nữ hoàng.
– Chàu ngồi xuống đi. Đây cũng đâu pahir lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đúng không?
– Vâng ạ.
– Ta đã nghe công nương Danixe nói rất nhìu về cháu trongc huyến thăm của ta tới Đan Mạch ( Chắc các bạn còn nhớ Danixe là mẹ của William nhỉ )
– Vâng ạ.
– Cách đây 20 năm trước ta cũng đã gặp mẹ cháu ở đây. Lúc đó mẹ cháu không khác bây giờ là bao nhiu. Mẹ cháu là người phụ nữ sinh đẹp và quyến rũ và cháu cũng vậy. nhưng cháu đáng yêu và có điểm gì đó bồng bột hơn mẹ cháu. Nó về tính bồng bột thì ta đoán đó là tính cách của ông ngoại cháu.
– Cháu cảm ơn nữ hoàng.
– Được zùi. Bây giờ ta còn bận tiếp đại sứ quán Thụy Điện.
Nó đứng lên cúi chào nữ hoàng.
Nó bước za xe limo. Đám nhà báo vẫn vây quanh đấy lần này thì vẫn phải có sự trợ giúp của vệ sĩ nó với vào xe được.
Nhưng nó lại không biết rằng có một người đang quan sát nó từ pahis xa sau bức rèm cửa sổ.
Nó chỉ còn 2 hum nữa ở lại Anh. Tối nay nó có một buổi tiệc ở nhà Nam tước Joxie. Nó sẽ phải đến dự bởi theo lời khuyên của ông nó thì nó cứ lên đến vẫn hay hơn. Nam tước Joxie có quan hệ khá thân với dòng họ William và tài sản của ông ta không phải là nhỏ.Thôi thì nó cứ đến đó cho xong.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, tối nay nso sẽ mặc một chiếc váy màu trắng có những họa tiết trang trí là hoa TudorRose ( Hoa TudorRose được coi là quốc hoa của Anh, chứ không phải là tên do Rich bịa ra đâu ). Nhưng nó muốn mặc một chiếc váy màu khác nso không thích chiếc váy này bởi vì những bông hoa in trên váy làm nó nhing giống như bị mụn nhọt vậy. Mặc dù theo lời quả quyết của Jessica thì chiếc váy đó hợp với nó nhưng hợp với nó đâu có nghĩa là đẹp. Đang mải mê suy nghĩ thì Jessica bước vào:
– Phóng viên đã đến zùi. Em za mau đi cưng.
Nhờ có tài ngoại dao của Jessica mà nó có được một buổi phỏng vấn với thời báo Luân Đôn đổi lại thời báo Luân Đôn pahir trả cho Jessica một khoảng tiền không phải là nhỏ. Vuốt lại nết tóc nó bước ra phòng khách và mỉn cười thật tươi. Cũng như mọi khi như mọi cuộc phỏng vấn khác nhưng những gì nó đã trải qua.
———————————————————————————————————————————–
9h30 cuộc phỏng vấn kết thúc. Mỉn cười bước vào hỏi Jessica:
– Thế nào thành công đấy chứ.
– Chị rất mừng là mọi việc diễn da tốt đẹp.
– Chị thấy sao nếu tối nay em mặc một chiếc váy màu đỏ chứ không mặc mầu trắng.
– Trời ơi. Em có sao không vậy Ro