– Cô làm gì ở đây hả? Cô có vấn đề về đầu óc không?
– Ơ… – Nó há hốc mồn ngạc nhiên. Nó ngạc nhiên bởi vì đây là lần đầu tiên có người nói nó như vậy và ngạc nhien bởi vì cậu nhóc đó quá đẹp trai đẹp một cách cuốn hút mà lại nói với nó thô lỗ như vậy.
– Cô còn ở cái gì hả. – Nói xong cậu nhóc đó nhìn nó mỉn cười một cách khinh bỉ và đưa li rượu lên uống.
– Tại sao anh lại uông rượu? Anh có biết là chỉ lên uống một chút rượu vang vào bữa ăn để tốt cho tiêu hóa còn lại thì lên hạn chế uống rượu không. – Nó đứng bật dậy và nói 1 cách ngay ngắt.
– Her. Nhìn cô trông không đến lôi xấu mà đấu óc lại bị lỗi lập chình.
– Tôi hoàn toàn bình thường.
– Nếu bình thường thì một đứa nhóc như cô không bao giờ mặt một chiếc váy màu đỏ kiểu này. Hơn nữa tôi đoán năm nay cô chỉ 12. 13 tuổi gì đó. Còn quá bẻ để mặt một chiếc váy sẻ ở chân và hở quá nhìu ngực. Nhất là ngực cô chưa phát triển hết. Nói chung thì cô rất giống một quả cà chua bị sâu đục.
– Anh nói lăng linh tinh gì thế hả.
– Tôi không nói linh tinh đâu. Tôi nghĩ rằng lớn lên cô đừng làm nhà thiết kế thời trang. Cô mà làm nhà thiết kế thời trang thì sẽ tạo ra 1 thảm hạo đấy. Mà từ sau đừng có mặc váy màu đỏ.
Nó tức đến điên người. Sao lại có người thô lỗ thế cơ chứ, vừa thô lỗ vừa đẹp trai. Biết mình không thể nói gì nữa nó đành chuyển chủ đề:
– Anh đừng có uống rượu nữa.N gồi chơi với tôi đi, từ nãy tới giờ chẳng có ai chơi với tôi cả.
– Cô có bị so không vậy? Cô là con nít ah mà còn đòi ngồi chơi?
Nó tiến tới ngồi xuống chiếc nghế bên cạnh. Vì còn bé lên không làm tóc lên nó có thể ngả người thaỏi mái xuống chiếc nghế đó. Chỉnh lại nếp váy để khỏi bị nhàu và nó vô tình để lộ đôi chân trắng và dài của mình.
– Anh đừng uống rượu nữa.
– Cô thật là lắm chuyện. Tôi sẽ không uống rượu nữa nhưng với 1 điều khiện.
– Điều khiện gì anh nói đi.
– Cô để yên cho tôi hôn cô.
Mặt nó đỏ bừng lên nó đánh phấn khá nhẹ mà có đánh đạm lên thì cũng không thể che được việc nó đang đỏ mặt.
– Thế cô có đồng ý không. – Nói xong cậu nhóc đó lại đưa li rượu lên định uống tiếp.
– Khoan đã. Nhưng tôi chưa hôn ai bao giờ và cũng không bít hôn.
– Tôi đang hỏi cô có đồng ý hôn tôi không chứ có hỏi cô có biết hôn hay hông đâu. Nếu cô không bít hôn thì tôi có thể đợi đến khi cô biết hôn cũng được.
– Vậy thì cũng được.
Nó vừa nói xong thì cậu nhóc đó tiến tới chỗ nó ngồi, ấn nó xuống chiếc nghế và cúi xống đang định…
– Anh nói đợi tôi biết hôn cơ mà.
– Tôi có nói là sẽ hôn cô đâu.
Chuông điẹn thoại của nó reo. Nó nhanh chóng bật giậy và nhấc điẹn thoại lên nghe. Mẹ nó gọi nó phải về. Nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng đó và tới phòng khiêu vũ. Lúc chạy qua hành lang nó thấy một cậu nhóc nữa mặc áo mày trắng đang đi ngược chiều với nó.
———————————————————————————————————————————-
– Cô pé vừa chạy ra khỏi phòng là ai vậy William?
– Một con pé khá thú vị.
– Vậy sao?
– Có lẽ tớ thích con nhóc đó rồi. Dù sao con nhóc đó vẫn nợ tớ 1 cái kiss.
– Nhưng cậu biết con pé đó là ai cơ chứ? Nhưng con pé đó xinh đấy.
– Ưm vì vậy tớ muốn có con nhóc đó.
Hồi tưởng kết thúc. Nó quay về với thực tế hiện tại. Bước vào khách sạn với lỗi băng khoăn có lên trả cái kiss đã nợ đó không.
Bây giờ là 10h tối. Có lẽ vẫn còn hơi sớm để những quán bar mở cửa. Trong một chiếc bàn cách xa trung tâm có một chàng trai đang chầm ngâm uống rượu và thỉnh thoảng lại cười một mình. Chàng trai đó gây được khá nhìu chú ý của mấy cô gái trong quán.
Lúc sau có một chiếc xe thể thao đắt tiền dừng trước cửa quán bar. Với vẻ bình tĩnh chàng trai đi chiếc xe thể thao bước vào và tiến tới chỗ chàng trai nồi trong quán.
– Cậu hẹn mình ra đây có việc gì không Aron?
– Cậu tới zùi sao William? Cậu uống gì?
– Gì cũng được. Nhưng nhẹ thui.
– Lúc nãy mình vừa mới gặp Rose.
– Thì sao nào? – William trả lwoif cộc cằn và tự nhiên một cách đáng ngờ.
– Lúc nào Rose cũng xinh.
– Cậu hẹn mình ra đây chỉ để nói điều này thui ah? Vậy thì mình hông có giảnh.
– Khoan đã. Cậu vẫn còn thích Rose đúng không?
– Hỏi vớ vẩn. Dù seo thì cô pé đó vẫn nợ tớ mụt nụ hun đúng nghĩa.
– Haha.- Aron phá lên cười khiến William khó chịu. – Nếu cô pé đó còn nợ cầu thì theo mình nghĩ cậu lên đi đòi bởi vì nếu không đòi ngay có thể sẽ không bao giời đòi được nữa.
– Thật vậy sao? Để tớ xem còn hứng thú với cô pé đó không đã.
– Hy vọng là vẫn còn.
– Dù sao thì cũn cám ơn cậu về chuyện này.
Nói song William bước ra khỏi quán bar và leo lên xe ô tô phóng đi với tốc độ kinh hoàng.
Sau một đêm suy nghĩ nó ngủ vùi dến tận sáng. Nó sẽ còn típ tục ngủ nếu như hông có Jessica đến đánh thức nó dậy.
– Oh. Hj Jessica. Sao bây giwof chị mới tới.
– Em biết mừ Rose. Chị còn bận phải giúp em hoán thành nốt công vệc ở bên Mĩ đã. Dậy mau đi cưng. Ngủ dậy muộn như zậy là hổng có tốt đâu nha.
Dù vẫn còn ngái ngủ nhưng nó vẫn ngoan ngoãn bước vào phòng vệ sinh để ánh răng rửa mặt. Lúc bước ra khỏi phòng vệ sinh nó đã thấy trên bàn một khay đồ ăn sáng chắc là do Jessica chuẩn bị. Ngồi xuống ăn hết đống đồ ăn mà theo như lời Jessica nói là nó rất tốt cho sức khỏe. Nhưng trong suốt 2 năm ngần đây đối với nó đó là thứ đồ ăn chán ngắt.
– Em xem việc em tới Anh thành công thế nào này.- Vừa nói Jessica vừa lôi trong túi sách một đống tạp chí.
– Hưm.
Nó lật dở từng trang một. Đa phần nso chỉ đọc lướt qua b