– Chìa khóa đây. Lên tầng 3 phòng số 309.
– Cảm ơn bác ạ. – Nó mỉm cười cảm ơn người lễ tân.
– Trông cháu quen quen, hình như bác thấy ở đâu zùi thì phải.
Nó chưa kịp nói gì thì William kéo tuộc nó lên phòng.
– Anh kéo em đến đây làm gì vậy?
– Em hông nghe cái bà lễ tân đó nói gì ah?
– Hông đùa với anh đâu. Em đói quá.
– Sao em hay kêu đói thế?
– Tối qua em ăn mỗi rau.
– Thế em có định đi ăn hông đây?
– Có ạ.
Nó cùng William ra khỏi phòng, tới chôc hành lang đột nhiên nó dừng lại.
– Em muốn anh cõng em cơ. – Nó nói với giọng nũng nịu như trẻ con.
William cúi xuống cõng nó trên lưng. Nó mỉm cười và cúi xuống kiss vào má William. William cõng nó xuống tới quầy lễ tân nó mới chịu đi bộ. Đang lắm tay William đi trên đường thì nó nghe thấy tiếng nói đằng sau:
– Thấy chư tớ nói zùi ma. Chị ấy đấy.
– Tớ hông tin. Chị ấy seo có thể tới thị trấn của trúng ta mà hông có vệ sĩ hay nhà báo gì đó.
Nó với Willism cùng quay lại thì thấy khoảng tầm 7-8 em bé đang ở sau.
– Roxy Rose. Đúng là chị ấy òi. – Dường như để minh chứng cho lời nói của mình em bé đó rút ra một quyển tạp trí con im ảnh của nó.
– Chị ơi em là fan của chị. Em luôn theo dõi tất cả những mẫu thiết kế của chị.
– Chị cho em xin chữ kí lên áo.
– Anh ấy là bạn trai chị ah. Đẹp trai thật. Trông anh chị rất đẹp đội.
Rất nhiều em khác nhoa nhao lên như vậy.
– Hiện giơ chị đang bận việc. Chị biết các em thích chị nhưng hông pha bây giờ.
Nói rồi nó cũng William nhanh chân chạy khỏi lũ trẻ.
– Em cũng lôit tiếng thật. – William nói với giọng mỉa mai.
– Thui ăn di em đói quá.
Nó và William bước vào 1 nhà hàng bán bánh piza. Nó vừa ăn vừa nhìn ra cửa sổ. Đột nhiên vừa quay lại có một người đứng ngay cạnh đó.
– Có phải cô là Roxy Rose hông?
– Ờ…
– Thực sự trúng tôi rất vui khi cô tới thành phố của chúng tôi. Tôi là trị trưởng ở đây.
– Oh.
– Cảm ơn. Nhưng bây giờ tôi phải đi.
Noi xong nó vơi William về nhà nghỉ trả phòng và quay vè thành phố.
Sáng hum sau nó vui vẻ bước xuống phòng khách nó mong nhanh đến trường để được gặp William. Đột nhiên tiếng mẹ nó gọi:
– Rose vào đây mẹ có truyện cần nói với con.
Nói ngoan ngõa bước vào phòng tỏ vẻ như hông biết gì. Nhưng thực sự trong lòng nó rất lo lắng, nó thấy vẻ mặt bố mẹ nó có vẻ hông vui.
– Có việc gì hông ạ. Nếu hông có gì thì con đi học.
– Cn xem đây là cái gì. – Vừa nói mẹ nó vừa vức xuống bàn 1 tấp báo trên đó có ảnh cúa nó và William đang đi cùng nhau.
Nó há hốc mòm ngạc nhiên xen lẫn nó sợ, lầm bầm đọc những đề mục báo.
Trên tờ People “Tiểu thư tập đoàn R&R công chúa của ngành thời trang hẹn hò với người thừa kế giàu nhất thế giới hiện nay. Cùng với giòng chữ màu đỏ rất lổi trên trang bìa là hình nó và William bước xuống xe ô tô.” Trên tờ News ‘Roxy Rose công chúa thời trang bỏ học đi vào nhà nghỉ cùng bạn trai. Cùng với dòng chữ đó trên trang bìa là ảnh nó và William lúc bước vào nhà nghỉ.” Còn rất nhiều tờ báo khác nữa, lần này nó chết chắc rôi.
– Con quên rằng trước kia mẹ đã dao kèo với con, khi con lổi tiếng phải đảm bảo hông có 1 scaldan nào cơ mà.
Nó vẫn im lặng cúi mặt xuống bàn.
– Mẹ vẫn luôn nhắc con nhớ một điều Người thứ 3 thì hông hay gì đâu. Nếu con là người thứ 3 con chỉ đứng sau một cuộc tình mà thôi. Con đi học đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Cùng lúc đó tại biệt thự nhà William.
– Gọi cậu chủ xuống đây. – Bà Danixe ra lệnh cho người hầu.
Một lúc sau William bước xuống với vẻ mặt lạnh lùng và thái độ hông muốn nói chuyện với mẹ.
– Con ngồi xuống đi. – Bà Danixe nhẹ nhàng nói với William.
– Bà tìm ngặp tôi làm gì?
Bà Danixe im lặng hông nói gì. Nhẹ nhàng đặt lên bàn 1 trồng báo. William vẫn im lặng.
– Con thích cô bé Roxy Rose.
– Vậy thì seo nào? Chẳng lẽ bà hông cho tôi yêu.
– Con có biết rằng mẹ cũng rất quý Rose hông. Chẳng lẽ con cũng hông hiểu ra tự dưng tại sao cô bé tới đây ư?
– Nếu vậy thfi bà đứng sau tất cả truyện này?
– Hông phải vậy. Dù sao …
Bà Damnixe chưa kịp nói hết câu thfi William đã đứng lên bỏ ra ngoài và đi học.
Nó vừa vào cổng trường thì tất cả quay ra nhìn nó với ánh mắt lấm lét khó hỉu. Nó bước vào lớp thì hồng thấy William đâu cả. Nó sang phóng mà William hay ngồi thì thấy William đang ngồi đấy với Henry, Aron và Jond.
– Hj.
Tất cả đều im lặng. Nó ngạc nhiên ngồi xuống. Đột nhiên Henry lên tiếng phá tan bầu im lặng:
– Tại sao Nikkia lại chuyển trường.
– Nghe nói mẹ cô ấy mố tim. – Nó trả lời thản nhiên như hông biết gì.
– Đừng có giả lai nữa. Cô đứng nghĩ tôi hông biết gì.
Nó im lặng hông nói gì. Henry tiếp tục:
– Chỉ với một lần đi chơi với bạn trai mà đã lên trên hầu hết trang bìa của rất nhiều tờ báo thì tin công chúa nghành thời trang đã tùng dùng tiền và thủ đoạn để đuổi tình địch của mình đi chỗ khác thfi thế nào nhỉ?
– Anh nói vậy là có ý gì? Anh nghĩ mọi người tin anh sao. Đừng có mơ.
– Cô đừng tưởng có tièn là có tất cả. Hơn nữa tôi nhắc cô nhớ rằng hiện nay trên nhiều tờ báo nói cô là người thừ kế giàu thứ 2 trên thế giới. Nhưng thực tế hông phải vậy, cô còn có 2 anh em trai nữa, có thể khối tài sản khổng lồ của gia đình cô đem chia 3 phần đấy. Mà nếu đem chia 3 phần thfi nso cũng chỉ bằng nửa số tiền tôi được thừa kế.
Nó chưa kịp nói gì thfi William đã lên tiếng:
– Nếu Rose lấy người thừa kế giàu thứ 2 thế giới thì sao?
– Cậu….sao có thể như thế… chẳng lẽ cậu…
– Người tớ yêu bây giờ là Rose chứ hông phải Nikki.
Ngoại trừ William thì tát cả 4 con người trong căn phòng đều ngạc nhiên. Và nso có khi lại là người ngạc nhiên nhất. Nó ngạc nhiên vì trong câu chuyện tình cảm của nó người thứ 3 đã chiến thằng.
Chuông báo vào lớp. Tiếc học kết thúc nó nhanh chân chạy ra chỗ của Hera nhưng Hera hông có ở đấy. Nó vội vàng đi tìm nhưng hông thấy. Chạy vòng quanh 1 lúc thì nó thấy… Hera và Henry đang nói chuyện và 2cm, 1.5cm, 1cm, 0cm Môi của Henry và Hera chạm vào nhau. Nó phải tự bịt mồm mình để hông hét toáng lên. Hera ôm chặt lấy Henry, tay của Henry lần nhẹ và cởi cúc áo của Hera. Đột nhiên Hera đẩy Henry ra.
– Sao nào? – Henry hỏi Hera 1 cách thất vọng.
– Em hông thể mắc sai lầm 1 lần nữa.