nhưng Tâm Lan đã kịp ngăn cản:
- Không sao đâu em. Chị biết người phụ nữ đó là ai. Cô ta là bạn của anh Hoàng Minh. Bé Nguyên Thảo sẽ ổn thôi mà.
- Dạ vâng. Em cũng nghe cô ta nói thế. Cô ta còn cho bé Nguyên Thảo xem bức hình chụp chung với anh Hoàng Minh nữa. Em thật sự xin lỗi chị và gia đình.
- Em đừng quá lo lắng. Gia đình chị biết phải làm gì.
Tâm Lan cố đẩy những linh cảm tồi tệ nhất sang một bên để trấn an cảm xúc của mình. Cô rời khỏi lớp học và tìm điện thoại gọi điện cho Hoàng Minh nói rõ sự việc. Anh yêu cầu cô hãy đứng ở đấy cho đến khi anh tới nơi. Tâm Lan đồng ý và dặn anh không được điện thoại cho bất kỳ người thân nào trong nhà để họ phải lo lắng.
Bóng tối bắt đầu chiếm lĩnh hết không gian. Những dàn điện nhấp nháy, những ông già Noel đỏ rực hay những cây thông cao lớn bắt đầu cất lên những giai điệu vui nhộn mừng năm mới sắp sang. Cơn gió chiều tối muộn thổi cuộn tới khiến Tâm Lan lạnh run rẩy. Cô nép mình dưới gốc thân cây ven đường, miệng không ngừng gọi tên con…
Hoàng Minh quỵ hẳn gối xuống trước mặt nơi cô đang ngồi. Tay anh nâng gương mặt của cô lên thì thầm hỏi:
- Em ổn chứ? Anh xin lỗi.
- Trả con gái lại cho em. Hãy trả bé Nguyên Thảo lại cho em.
Tâm Lan ngẩng đầu nhìn anh. Khuôn mặt cô tái nhợt đi vì lạnh, vì sợ, vì đau. Đôi tay cô nắm chặt lại và đấm thùm thụp vào ngực Hoàng Minh.
- Được rồi. Được rồi. Chúng ta sẽ cùng đi tìm con gái. Đứng lên nào.
Hoàng Minh kéo cô đứng dậy và lên xe. Anh hoàn toàn không nghĩ được Kiều Thanh có thể đưa con bé đi đâu. Điện thoại của cô ta thì hoàn toàn nằm ở ngoài vùng phủ sóng. Anh nghiêng mình nhìn sang Tâm Lam, dường như vẻ mệt mỏi như đã thấm sâu vào cơ thể cô. Làn da nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng vẫn đang cố tìm kiếm hai bên đường. Anh đưa tay kéo cô về phía mình.
- Sẽ không sao đâu. Kiều Thanh sẽ không làm hại con bé đâu. Hãy tin anh!
Tâm Lan im lặng và ngả đầu
vào vai anh. Phản ứng yếu ớt của cô lúc này chỉ là những tiếng thở dài.
Lời nói “Hãy tin anh!” làm Tâm Lan bật cười. Nhưng cô còn biết làm gì hơn ngoài điều đó? Bởi vì anh đã từng hứa, anh mãi mãi vẫn là ba của đứa bé cơ mà?
- Nếu con không ăn, con sẽ bị đói, bị bệnh thì sao? Ngoan nào! Nghe lời cô và ăn một chút đi.
Kiều Thanh vẫn ngọt ngào dỗ dành bé Nguyên Thảo nhưng con bé chỉ rơm rớm nước mắt nghĩ khi nghĩ mình đang bị bắt cóc như những đứa bé trên ti vi. “Nhưng người bắt cóc mình không xấu xa và dữ dằn như những người mặc quần áo đen và bịt mặt trên ti vi. Cô ấy còn mua đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp cho mình nữa. Cô ấy không bịt miệng mình, không đánh mình, không nhốt mình vào một nhà kho có tiếng chuột kêu và những con gián bẩn thỉu bò lổm ngổm”. Nghĩ vậy, bé Nguyên Thảo thu mình ngồi vào góc phòng, đôi mắt vẫn tròn to và lí nhí ở cổ họng.
- Cô là ai? Sao cô không đưa con về với ngoại? Sao cô lại nói dối con và cả cô giáo nữa?
- Ngoan nào. Từ nay con sẽ ở với cô và ba Minh. Cô sẽ đưa con đi học. Cô sẽ nấu cơm cho con ăn. Bộ con không thích à?
- Thế ai ở với mẹ Lan hả cô?
- Mẹ Lan ở với bà ngoại.
- Không. Con không thích ở với cô. Con ghét cô!
Dứt lời, Nguyên Thảo hất ngược tô bún Kiều Thanh đang đưa tới cho cô bé và đứng dậy bỏ sang chỗ khác ngồi. Nét mặt Kiều Thanh lúc này trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết… Nhưng cũng chính lúc đó, hình ảnh hai mẹ con người phụ nữ chiều nay đã giúp cô hiểu được sự dịu dàng, ân cần của người mẹ là như thế nào. Cô tiến đến bên khung cửa sổ, ngồi xuống cạnh con bé. Nó không thèm nhìn cô dù chỉ là một cái liếc xéo sang bên.
- Muộn thế này mà cô không về nhà cô ạ? Mẹ cô sẽ lo lắng và đi tìm cô đó. Nhất định mẹ cô sẽ đánh đòn cô. – Nguyên Thảo hồn nhiên nói. Con bé vẫn không quay sang phía Kiều Thanh ngồi mà chỉ nhìn chằm chằm xuống khung cảnh giáp ngày Noel của thành phố. – Mẹ Tâm Lan của con nhất định đang rất lo lắng. Cả ngoại của con đang bị bệnh phải nằm ở nhà không có ai đi mua thuốc. Rồi thằng Khánh con nhà cậu Lộc không có người chơi cùng nó sẽ khóc cho mà coi.
Nguyên Thảo tỏ ra là đứa bé không biết sợ hãi. Con bé rất can đảm và bản lĩnh. Nó không khóc lóc, không vòi vĩnh như những đứa trẻ khác… những điều này khiến Kiều Thanh có chút bối rối.
- Con không muốn cô làm mẹ của con ư?
- Không. Con có mẹ Tâm Lan và ba Hoàng Minh là đủ rồi ạ.
- Nhưng ba Minh và mẹ con đã chia tay. Cô và ba Minh sẽ cưới nhau trong thời gian tới. Lúc đó, con sẽ ở với ba Minh và con sẽ là con gái của cô.
- Và nếu cô có em bé. Con giống như cô Tấm phải ở với dì ghẻ ạ?
- Cô…
Kiều Thanh ôm chầm bé Nguyên Thảo vào lòng mặc cho nó đang cố giãy giụa và đẩy người cô ra. Cô đang làm việc gì thế này cơ chứ? Cô cho nó ăn ngon, mua đồ chơi đẹp và không nhốt nó lại… Tất cả những điều đó có nghĩa lý gì khi nó đã biết cô bắt cóc nó? Cô không đánh chửi nó mà trái lại, cô còn dỗ dành nó, cô muốn đưa nó đi tắm rửa… Nhưng việc làm đấy đâu thể đánh đổi được việc: “Hãy gọi cô bằng mẹ một lần đi con!” bởi vì cô đâu phải mẹ của nó? Nó đã sắp bước vào lớp một, nó đã biết lo lắng cho người thân, thậm chí nó còn nhắc nhở cô sao không về với mẹ khi trời đã tối… Cô đang làm gì thế này?
- Con ngủ đi không trễ. Sáng sớm mai cô sẽ đưa con về nhà mẹ Tâm Lan.
- Con không tin lời cô nữa. Con biết cô chỉ toàn nói dối con.
Kiều Thanh im lặng. Cô không sinh ra con bé. Cô không nhìn con bé lớn lên mỗi ngày. Từng đêm về, cô không lắng nghe nó kể lể chuyện trường lớp hay đưa nó đi nhà sách m
mua nhiều truyện cổ tích để đọc trong đêm khuya. Cô không hiểu tính cách của con bé. Cô cũng chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý sẵn sàng làm mẹ ngoại trừ cái ước muốn được sở hữu đứa trẻ này. Cô khóc thét lên và chạy vào toilet. Chẳng lẽ cô đứng nguyên đó và khóc để con bé dỗ dành mình như một đứa trẻ hay sao?
Ngay lập tức, Nguyên Thảo cũng rón rén đeo ba lô vào và chạy lại cạy cửa. Nó cố rướn đôi chân lên để với tới ổ khóa. Phải rất khó khăn, con bé mới có thể mở được khóa cửa và chạy thoát. Nguyên Thảo cứ thế chạy hồng hộc theo lối cầu thang bộ. Vừa chạy vừa khóc: “Mẹ Lan ơi!” .
Cô lễ tân hỏi gì Nguyên Thảo cũng không nói. Con bé sợ cô ta sẽ bắt nó để trả lại cho người phụ nữ đang khóc thét lên ở phòng toilet trên lầu. Nguyên Thảo chạy dọc theo con đường Sài Gòn hoa lệ lấp lánh ánh điện và thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên các tòa nhà cao ốc… Nó không biết đây là đâu. Nó thấy tòa nhà này thật giống với nơi mà nó từng đến. Nó thấy hàng cây xanh kia cũng khá quen thuộc khi từng chiều ngoại dắt nó đi học về qua đây. Nhưng cửa hàng quần áo này và quán ăn đông đúc người kia lại chẳng gợi cho nó một chút kí ức nào trong trí nhớ. Nó khóc vì biết mình đang bị lạc đường.
Nguyên Thảo nhìn thấy những bà mẹ hay các ông bố dắt trẻ con đi mua sắm dịp Noel về. Những ông già Noel vẫn vui cùng điệu nhảy trước các quầy bán thú bông hay những quán thức ăn đồ uống. Bé Nguyên Thảo khóc tức tưởi rồi ngồi thụp xuống chiếc ghế đá ven đường sau nhiều phút chạy không kịp thở.
- Con muốn mua thêm một chiếc mũ nữa. – Đứa bé gái chừng bằng tuổi nó đang cố vòi vĩnh.
- Mẹ con mình mua hai chiếc mũ là đủ rồi. Đi về thôi con. Trời khuya sẽ lạnh lắm. – Bà mẹ vẫn cố ngăn cản. Không phải vì bà không đủ tiền để mua t
- Không sao đâu em. Chị biết người phụ nữ đó là ai. Cô ta là bạn của anh Hoàng Minh. Bé Nguyên Thảo sẽ ổn thôi mà.
- Dạ vâng. Em cũng nghe cô ta nói thế. Cô ta còn cho bé Nguyên Thảo xem bức hình chụp chung với anh Hoàng Minh nữa. Em thật sự xin lỗi chị và gia đình.
- Em đừng quá lo lắng. Gia đình chị biết phải làm gì.
Tâm Lan cố đẩy những linh cảm tồi tệ nhất sang một bên để trấn an cảm xúc của mình. Cô rời khỏi lớp học và tìm điện thoại gọi điện cho Hoàng Minh nói rõ sự việc. Anh yêu cầu cô hãy đứng ở đấy cho đến khi anh tới nơi. Tâm Lan đồng ý và dặn anh không được điện thoại cho bất kỳ người thân nào trong nhà để họ phải lo lắng.
Bóng tối bắt đầu chiếm lĩnh hết không gian. Những dàn điện nhấp nháy, những ông già Noel đỏ rực hay những cây thông cao lớn bắt đầu cất lên những giai điệu vui nhộn mừng năm mới sắp sang. Cơn gió chiều tối muộn thổi cuộn tới khiến Tâm Lan lạnh run rẩy. Cô nép mình dưới gốc thân cây ven đường, miệng không ngừng gọi tên con…
Hoàng Minh quỵ hẳn gối xuống trước mặt nơi cô đang ngồi. Tay anh nâng gương mặt của cô lên thì thầm hỏi:
- Em ổn chứ? Anh xin lỗi.
- Trả con gái lại cho em. Hãy trả bé Nguyên Thảo lại cho em.
Tâm Lan ngẩng đầu nhìn anh. Khuôn mặt cô tái nhợt đi vì lạnh, vì sợ, vì đau. Đôi tay cô nắm chặt lại và đấm thùm thụp vào ngực Hoàng Minh.
- Được rồi. Được rồi. Chúng ta sẽ cùng đi tìm con gái. Đứng lên nào.
Hoàng Minh kéo cô đứng dậy và lên xe. Anh hoàn toàn không nghĩ được Kiều Thanh có thể đưa con bé đi đâu. Điện thoại của cô ta thì hoàn toàn nằm ở ngoài vùng phủ sóng. Anh nghiêng mình nhìn sang Tâm Lam, dường như vẻ mệt mỏi như đã thấm sâu vào cơ thể cô. Làn da nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng vẫn đang cố tìm kiếm hai bên đường. Anh đưa tay kéo cô về phía mình.
- Sẽ không sao đâu. Kiều Thanh sẽ không làm hại con bé đâu. Hãy tin anh!
Tâm Lan im lặng và ngả đầu
vào vai anh. Phản ứng yếu ớt của cô lúc này chỉ là những tiếng thở dài.
Lời nói “Hãy tin anh!” làm Tâm Lan bật cười. Nhưng cô còn biết làm gì hơn ngoài điều đó? Bởi vì anh đã từng hứa, anh mãi mãi vẫn là ba của đứa bé cơ mà?
- Nếu con không ăn, con sẽ bị đói, bị bệnh thì sao? Ngoan nào! Nghe lời cô và ăn một chút đi.
Kiều Thanh vẫn ngọt ngào dỗ dành bé Nguyên Thảo nhưng con bé chỉ rơm rớm nước mắt nghĩ khi nghĩ mình đang bị bắt cóc như những đứa bé trên ti vi. “Nhưng người bắt cóc mình không xấu xa và dữ dằn như những người mặc quần áo đen và bịt mặt trên ti vi. Cô ấy còn mua đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp cho mình nữa. Cô ấy không bịt miệng mình, không đánh mình, không nhốt mình vào một nhà kho có tiếng chuột kêu và những con gián bẩn thỉu bò lổm ngổm”. Nghĩ vậy, bé Nguyên Thảo thu mình ngồi vào góc phòng, đôi mắt vẫn tròn to và lí nhí ở cổ họng.
- Cô là ai? Sao cô không đưa con về với ngoại? Sao cô lại nói dối con và cả cô giáo nữa?
- Ngoan nào. Từ nay con sẽ ở với cô và ba Minh. Cô sẽ đưa con đi học. Cô sẽ nấu cơm cho con ăn. Bộ con không thích à?
- Thế ai ở với mẹ Lan hả cô?
- Mẹ Lan ở với bà ngoại.
- Không. Con không thích ở với cô. Con ghét cô!
Dứt lời, Nguyên Thảo hất ngược tô bún Kiều Thanh đang đưa tới cho cô bé và đứng dậy bỏ sang chỗ khác ngồi. Nét mặt Kiều Thanh lúc này trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết… Nhưng cũng chính lúc đó, hình ảnh hai mẹ con người phụ nữ chiều nay đã giúp cô hiểu được sự dịu dàng, ân cần của người mẹ là như thế nào. Cô tiến đến bên khung cửa sổ, ngồi xuống cạnh con bé. Nó không thèm nhìn cô dù chỉ là một cái liếc xéo sang bên.
- Muộn thế này mà cô không về nhà cô ạ? Mẹ cô sẽ lo lắng và đi tìm cô đó. Nhất định mẹ cô sẽ đánh đòn cô. – Nguyên Thảo hồn nhiên nói. Con bé vẫn không quay sang phía Kiều Thanh ngồi mà chỉ nhìn chằm chằm xuống khung cảnh giáp ngày Noel của thành phố. – Mẹ Tâm Lan của con nhất định đang rất lo lắng. Cả ngoại của con đang bị bệnh phải nằm ở nhà không có ai đi mua thuốc. Rồi thằng Khánh con nhà cậu Lộc không có người chơi cùng nó sẽ khóc cho mà coi.
Nguyên Thảo tỏ ra là đứa bé không biết sợ hãi. Con bé rất can đảm và bản lĩnh. Nó không khóc lóc, không vòi vĩnh như những đứa trẻ khác… những điều này khiến Kiều Thanh có chút bối rối.
- Con không muốn cô làm mẹ của con ư?
- Không. Con có mẹ Tâm Lan và ba Hoàng Minh là đủ rồi ạ.
- Nhưng ba Minh và mẹ con đã chia tay. Cô và ba Minh sẽ cưới nhau trong thời gian tới. Lúc đó, con sẽ ở với ba Minh và con sẽ là con gái của cô.
- Và nếu cô có em bé. Con giống như cô Tấm phải ở với dì ghẻ ạ?
- Cô…
Kiều Thanh ôm chầm bé Nguyên Thảo vào lòng mặc cho nó đang cố giãy giụa và đẩy người cô ra. Cô đang làm việc gì thế này cơ chứ? Cô cho nó ăn ngon, mua đồ chơi đẹp và không nhốt nó lại… Tất cả những điều đó có nghĩa lý gì khi nó đã biết cô bắt cóc nó? Cô không đánh chửi nó mà trái lại, cô còn dỗ dành nó, cô muốn đưa nó đi tắm rửa… Nhưng việc làm đấy đâu thể đánh đổi được việc: “Hãy gọi cô bằng mẹ một lần đi con!” bởi vì cô đâu phải mẹ của nó? Nó đã sắp bước vào lớp một, nó đã biết lo lắng cho người thân, thậm chí nó còn nhắc nhở cô sao không về với mẹ khi trời đã tối… Cô đang làm gì thế này?
- Con ngủ đi không trễ. Sáng sớm mai cô sẽ đưa con về nhà mẹ Tâm Lan.
- Con không tin lời cô nữa. Con biết cô chỉ toàn nói dối con.
Kiều Thanh im lặng. Cô không sinh ra con bé. Cô không nhìn con bé lớn lên mỗi ngày. Từng đêm về, cô không lắng nghe nó kể lể chuyện trường lớp hay đưa nó đi nhà sách m
mua nhiều truyện cổ tích để đọc trong đêm khuya. Cô không hiểu tính cách của con bé. Cô cũng chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý sẵn sàng làm mẹ ngoại trừ cái ước muốn được sở hữu đứa trẻ này. Cô khóc thét lên và chạy vào toilet. Chẳng lẽ cô đứng nguyên đó và khóc để con bé dỗ dành mình như một đứa trẻ hay sao?
Ngay lập tức, Nguyên Thảo cũng rón rén đeo ba lô vào và chạy lại cạy cửa. Nó cố rướn đôi chân lên để với tới ổ khóa. Phải rất khó khăn, con bé mới có thể mở được khóa cửa và chạy thoát. Nguyên Thảo cứ thế chạy hồng hộc theo lối cầu thang bộ. Vừa chạy vừa khóc: “Mẹ Lan ơi!” .
Cô lễ tân hỏi gì Nguyên Thảo cũng không nói. Con bé sợ cô ta sẽ bắt nó để trả lại cho người phụ nữ đang khóc thét lên ở phòng toilet trên lầu. Nguyên Thảo chạy dọc theo con đường Sài Gòn hoa lệ lấp lánh ánh điện và thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên các tòa nhà cao ốc… Nó không biết đây là đâu. Nó thấy tòa nhà này thật giống với nơi mà nó từng đến. Nó thấy hàng cây xanh kia cũng khá quen thuộc khi từng chiều ngoại dắt nó đi học về qua đây. Nhưng cửa hàng quần áo này và quán ăn đông đúc người kia lại chẳng gợi cho nó một chút kí ức nào trong trí nhớ. Nó khóc vì biết mình đang bị lạc đường.
Nguyên Thảo nhìn thấy những bà mẹ hay các ông bố dắt trẻ con đi mua sắm dịp Noel về. Những ông già Noel vẫn vui cùng điệu nhảy trước các quầy bán thú bông hay những quán thức ăn đồ uống. Bé Nguyên Thảo khóc tức tưởi rồi ngồi thụp xuống chiếc ghế đá ven đường sau nhiều phút chạy không kịp thở.
- Con muốn mua thêm một chiếc mũ nữa. – Đứa bé gái chừng bằng tuổi nó đang cố vòi vĩnh.
- Mẹ con mình mua hai chiếc mũ là đủ rồi. Đi về thôi con. Trời khuya sẽ lạnh lắm. – Bà mẹ vẫn cố ngăn cản. Không phải vì bà không đủ tiền để mua t