Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ? (xem 2251)

Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

lỗ hỏng hay vết thương lòng của đối phương. Cô khờ khạo hơn khi bỏ lại sau lưng biết bao nhiêu người đàn ông tốt khác chỉ để theo đuổi Hoàng Minh. Và cô còn khờ khạo hơn nữa khi cứ cố sức chiến đấu với người đàn ông có quá khứ chỉ để giành giật lấy tình yêu về phía mình. Cho đến khi lấy nhau, rồi có bé Nguyên Thảo, thì cô cũng chỉ có con người anh, còn tình yêu thì có lẽ mới vừa chạm tới.
- Hôm nay là cuối tuần mà. Em không muốn đi đâu chơi sao?
- Không! – Cô quay lại nhìn nét mặt đơ đứng của chồng, rồi lắc đầu nói.- Nếu anh có công chuyện thì cứ đi đi, em sẽ cố gắng làm nhanh, làm sạch sẽ và đi nấu cơm. Em muốn được ăn chứ không phải bị phạt vì tội lười làm hay làm bẩn.
- Đồ ngốc.
Hoàng Minh lấy tay nhéo lấy chiếc mũi cao tây tây của Tâm Lan. Cô nhăn mặt cười hiền rồi chun chun mũi.
- Vợ biết là chồng rất tốt mà.
- Chồng không bỏ vợ làm một mình bất kì việc gì nữa đâu.
- Không. Những việc gia đình là của vợ, vợ không muốn chồng phải đau đầu hay cãi vã chuyện lặt vặt ở nhà sau một ngày bận rộn ở công ty.
- Vợ sẽ làm hư chồng đấy.
- Trong em, anh vẫn luôn là người đàn ông hoàn hảo nhất.
Hoàng Minh nhìn Tâm Lan, nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu đẹp lạ ấy. Anh đưa những ngón tay của mình mân mê trên làn da mịn màng của cô. Tâm Lan chỉ kịp hét toáng lên:
- Đừng có chơi xấu. Đừng bôi đất và cát lên mặt em như thế chứ?
Hoàng Minh cười vang trước những vết nhăn xuất hiện khi làm nũng trên khuôn mặt của vợ:
- Ơ. Nhìn mặt vợ kìa, chỉ còn thiếu những chiếc ria của một loài mèo nữa thôi.
- Chồng vui à? – Tâm Lan hỏi cộc lốc khi lại bị anh nhắc tới loài mèo.
- Ừ. Nhìn vợ đáng yêu lắm.
- Miễn là chồng vui, thì vẽ gì cũng được hết.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt âu yếm, đầy yêu thương… nhưng câu nói của Tâm Lan làm tiếng cười của anh im bặt.
Anh chỉ nói rất khẽ: “Đừng yêu anh nhiều quá, chỉ nên yêu vừa đủ thôi”.
***
Bóng chiều uể oải, cô đứng bần thần một hồi lâu. Bóng dáng cô đổ dài dưới chân. Có rất nhiều điều vốn rất gần gũi với cô bỗng trở nên xa lạ với cô vào lúc này. Bởi mỗi lần cô ra khỏi nhà cùng chiếc vali là đều có Hoàng Minh bên cạnh. Anh không để cô đụng tay chân vào bất cứ công việc gì, kể cả việc lên chiếc xe riêng của gia đình, anh cũng luôn đon đả đóng hoặc mở cửa như kẻ phục tùng và tôn thờ người vợ bé bỏng.
Lần đầu tiên suốt gần chục năm qua, Tâm Lan một thân một mình kéo lê chiếc vali nặng nề ngồi bệt ở ghế đá dưới cổng nhà chờ taxi. Những cánh hoa điệp trải dày như thảm xuống con đường màu vàng úa.
Xung quanh, có vài ba người hàng xóm rỉ tai nhau nói bóng gió. Người thì bênh vực Tâm Lan vì cô ngoan hiền và đạo đức. Người lại ghen ghét và đố kị vì cô vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang. Người lại lắc đầu ngán ngẩm: “Chồng đẹp, chồng tốt là chồng người ta”.
Cô phải chạy trốn thôi. Xung quanh căn nhà này, nơi đâu cũng có bóng dáng người đàn ông đấy, cả người đàn bà mà bản thân cô cũng ghen ghét kia nữa. Nơi đâu cũng có sự nhòm ngó, xỉa xói hay thương hại. Cổ họng cô như nghẹn lại bởi những tổn thương hay sự xúc phạm không đáng có. Tất cả mọi người, tất cả mọi kỷ vật hay khung cảnh xung quanh, chúng đều chạm tới vết thương lòng và dày vò cảm xúc trong lòng cô.
Tâm Lan cần phải rời khỏi con hẻm này. Cô lết chiếc vali đi dọc vỉa hè, qua từng con phố điện sáng trưng với những cây thông, ông già tuyết đã được trang trí cầu kì để chuẩn bị một mùa Noel mới.
Có một người cũng chậm rãi bước theo cô từ phía sau chừng mười mét. Mùa Noel, Tết tây, Tết ta đang ráo riết ùa về. Nhưng liệu những ngày lễ trọng đại trong năm nay có mang điều kỳ diệu nào đến với họ qua những thỉnh cầu nguyện ước chân thành sau nhiều năm tìm kiếm và ngóng đợi hay không?
Chương 20
Kiều Thanh tự hỏi, phải chăng tình yêu giữa cô và Hoàng Minh đã hết mặn nồng?
Kiều Thanh lững thững dạo bước trên con phố thưa thớt người. Hôm nay là ngày đầu tiên kể từ khi trở về Việt Nam, cô cảm thấy tinh thần mình thật sự tỉnh táo. Nghĩa là từ sáng tới giờ, cô chưa dùng một giọt rượu nào.
Cô kiếm một chiếc ghế đá giữa công viên và ngồi xuống. Bất giác, cô buột miệng: “Sài Gòn khác Hà Nội nhiều quá!”
Chẳng um tùm cây, chẳng có nổi một cái hồ nước, chẳng nhiều người sống thư thả và hòa mình vào chốn thiên nhiên. Chỉ có vài chậu cây cảnh phải cong mình lớn lên theo những đường uốn éo của bàn tay nghệ nhân. Chỉ có cái hồ nước bé tẹo và sâu chưa tới hai mét với dòng nước đục ngàu tràn đầy lá rụng đang bốc lên mùi hôi thối. Chỉ có những dòng người hối hả ngược xuôi chẳng kể đêm hay ngày vẫn gồng mình lên để vun vén, lo toan cho cuộc sống thêm đầy đủ…
Phải chăng nơi đây không còn thích hợp với cô nữa. Phải chăng năm tháng qua đi, tình yêu của cô và Hoàng Minh đã hết những yêu thương mặn nồng?
Cô nghĩ miên man về quá khứ sai lầm, về thực tại rối rắm và tương lai trống rỗng hoàn toàn. Cô không biết có nên nói với Hoàng Minh rằng, chúng ta sẽ trở ra Hà Nội và làm lại từ đầu như thuở mới yêu nhau? Cô không biết bản thân thích hợp với công việc gì khi đã bước vào độ tuổi trung niên và không có một chút kinh nghiệm?
Kiều Thanh trầm tư suy nghĩ hàng giờ đồng hồ cho đến khi một đứa trẻ độ bốn tuổi đang đứng trước mặt cô và khóc thét lên. Cô vô cùng ngạc nhiên, rồi đưa đôi tay ra ngỏ ý muốn bế thằng bé dỗ dành. Nhưng thằng bé vội co chân chạy về phía một người phụ nữ đang đứng cách đó không xa. Mặt nó mếu máo, nước mắt nước mũi lấm lem. Cô không hiểu lý do gì bèn chạy vội theo người phụ nữ kia kèm theo một mục đích hết sức ngớ ngẩn.
Kiều Thanh chạy đến chỉ cách người phụ nữ kia vài bước chân và thở hồng hộc. Thằng bé tưởng như vừa nín xong lại òa khóc to hơn. Kiều Thanh mở trừng mắt không hiểu lý do vì sao lại thế. Người phụ nữ buột miệng đưa ra lời đề nghị như đang cảnh cáo cô.
- Làm ơn. Hãy tránh xa con trai tôi ra.
- Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không làm gì khiến thằng bé phải đau cả!
- Nhưng cô đã làm cho nó sợ.
- Tại sao chứ? Làm ơn hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi.
Người phụ nữ cảm thấy ả đàn bà đang đứng trước mặt mình vừa ngu ngốc vừa dữ dằn. Cô ta dửng dưng quay đi trước lời thỉnh cầu của Kiều Thanh rồi tiến lên phía trước, miệng vẫn không ngớt lời dỗ dành thằng bé.
Kiều Thanh chạy nhanh lên phía trước, đầu cô hơi cúi xuống và nước mắt cứ thế trào ra. Kiều Thanh nhỏ nhẹ:
- Làm ơn hãy nói cho tôi biết đi. Vì sao thằng bé lại khóc khi nhìn thấy tôi?
- Cô đã có con chưa? – Người phụ nữ tỏ vẻ thương cảm. Thằng bé đã bớt khóc nhưng vẫn nấc lên trong vòng tay của cô.
- Tôi không thể có con. Nhưng… – Kiều Thanh ngẩng mặt nhìn người phụ nữ xa lạ. Bỗng cô có một cảm giác tin tưởng khi đối diện với chị ta và thật dễ dàng để nói lên ước muốn của mình. – Nhưng tôi rất muốn được chăm sóc và thương yêu những đứa trẻ.
- Cô không thích hợp làm mẹ. Công việc chăm sóc trẻ con dường như không thích hợp với con người cô. – Người phụ nữ thành thật.
- Cô là thầy tướng ư? Liệu con người ta có nên tin vào tướng số không?
- Không! – Người phụ nữ lắc đầu. – Tôi không biết xem tướng. Chỉ là diện mạo của cô không phù hợp với thiên chức của người làm vợ, làm mẹ trong gia đình.
Kiều Thanh chau mày nhìn người phụ nữ quê mùa cục mịch. Cô vốn là người phụ nữ đẹp cơ mà

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Điều Ước Từ Biển Cả

Bài học cho các cô nàng hậu chia tay

Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Học Viện Milky Way

Chồng nghi ngờ vợ mới sinh xong 2 tháng đã có bầu