Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ? (xem 2168)

Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

sợ hãi bỏ chạy. Bà Xuân bật cười khi thấy “hai con mèo” này quá ư là khác nhau.
Một thời gian không lâu sau, con mèo cái đến tuổi đủ lớn thì bỏ nhà đi. Tâm Lan vô cùng sung sướng dù ở cái tuổi trẻ con chẳng hiểu thế nào là khái niệm mà bà hàng xóm trả lời: “Con mèo nhà bác biệt tăm rồi. Nếu con thấy nó loanh quanh gần nhà, con nhớ nói bác nghe. Nuôi mèo cái chẳng được tích sự gì cả. Chưa bắt được con chuột nào đã le te đi gào đực”.
Bước vào giảng đường đại học, bạn bè ai nấy đều xưng hô và lưu số điện thoại của cô trong danh bạ với nick name vô cùng dễ thương: “Lan mèo”. Có người ác ý hơn sau khi nghe câu chuyện Tâm Lan kể, vội hỏi lớn: “Thế bao giờ bạn Tâm Lan nhà mình đi gào đực nhỉ?”. Tâm Lan tức giận mà vẫn mắc cười bởi giọng nói “ngang phè phè” của một cậu bạn người Bắc.
Tiếng kêu của con mèo hoang làm cô hoang mang đến hoảng sợ. Ánh mắt của nó nhìn cô ngày nào vẫn như muốn cào cấu từng khúc ruột, bới xé từng mảnh gan đã in hằn vào sâu trong suy nghĩ…
- Nó rất hiền, con còn dạy nó chơi bóng với con mà. – Bé Thảo tỏ vẻ thích thú khi kể về người bạn mới quen này.
- Thôi được rồi. Mẹ sẽ để nó chơi với con nhưng phải cần thận, biết không? Con ngủ đi… Ba không về đâu… Đừng có đợi… Bé Thảo có nghe lời mẹ nói không?
- Dạ. Con nghe.
Cô hôn lên vầng trán của con bé thay cho nụ hôn của người chồng đáng trách lẫn đáng thương vẫn thường làm.
- Bây giờ thì con ngủ được rồi, mẹ ạ.
Giọng nói trong trẻo của đứa con gái làm Tâm Lan sững người. Cô ú ớ nhìn đôi mắt trong veo của con bé. Và phải khó khăn lắm, Tâm Lan mới đặt được một câu hỏi khi mà tim cô vẫn đang đau quặn lên theo từng nhịp đập.
- Con chờ ba về chỉ đợi ba ôm và hôn con thôi sao?
- Dạ. Và con muốn thấy nụ cười của cả ba và mẹ trước khi đi ngủ nữa.
Bàn tay Tâm Lan xoa xoa hai bên bầu má của bé Nguyên Thảo. Con gái của cô đã biết nghĩ nhiều đến thế rồi ư? Cô an ủi bản thân mình. Rồi cô lại xoa xoa vùng bụng vẫn còn đang phẳng lì.
- Vậy hôm nay, mẹ ngủ cùng bé Nguyên Thảo nghe.
- Mẹ Lan nói thật không?
- Thật.
- Con yêu mẹ nhiều lắm!
- Mẹ cũng rất yêu con!
Tâm Lan cúi đầu và hôn lên vầng trán của bé Nguyên Thảo. Con bé cười tít mắt và chun chun mũi lại.
Trong trí nhớ của bé Nguyên Thảo, để được ngủ chung với cả ba và mẹ là khi nó bị ốm và khóc tu tu. Còn như những ngày bình thường, Hoàng Minh thường làm mặt nghiêm và nhắc nhở: “Nguyên Thảo lớn rồi. Con phải tập ngủ một mình và trông nom búp bê trong phòng chứ?”. Nguyên Thảo lắc đầu dở thói mè nheo. Hoàng Minh lại dịu giọng: “Nguyên Thảo không chỉ xinh đẹp mà còn cao lớn. Chiếc giường của ba mẹ lại nhỏ xíu vậy nè. Đúng không con gái? Mà hình như ba vừa nghe thấy tiếng chuột kêu chít chít phát ra từ phía phòng con nữa thì phải”. Nghe thấy thế, Nguyên Thảo hớt hải chạy về phòng. Lúc nào ba Minh cũng nhắc nhở, nếu nó không ngủ trong phòng riêng, thể nào chuột cũng tha những con búp bê tóc vàng hoe đi mất.
Tâm Lan ngả người xuống tấm nệm lò xo, cô sải cánh tay sang bên để bé Nguyên Thảo gối đầu. Cô vừa kể những câu chuyện cổ tích xa xưa ru đứa con gái ngủ, lòng vừa nghẹn ngào nặng trĩu nhớ thương. Nước mắt cô ngấn lưng chừng nhỏ giọt và ngấm dần xuống gối chăn. Con mèo trắng nằm ngay bên cạnh bé Thảo, cái đầu ngọ nguậy nằm ngoan hiền. Cô đưa tay vuốt nó, bỗng có một mùi thơm rất lạ như mùi sữa ngai ngái, hay mùi da thịt của trẻ con lan tỏa khắp phòng.
Bà Xuân cũng đang khóc sau cánh cửa gỗ. Những gì đang xảy ra trước mặt, những gì mà bà vừa nghe được chợt thấy lòng quặn thắt, những kỷ niệm quá khứ chôn cất suốt mấy chục năm qua ùa về, nó làm bà đau nhức nhối.
***
Gần ba mươi năm trước
- Mẹ ơi. Sao ba đi mãi mà không về ạ? – Tâm Lan vừa buồn, vừa hỏi mẹ.
- Ba đi công tác cơ mà. Con phải ngoan, học thật giỏi, ba về ba mua quà lớn cho con. – Bà Xuân lúng túng vội xoa đầu an ủi đứa con tội nghiệp của mình.
- Nhưng con chẳng thấy ba viết thư về cho mẹ con mình bao giờ cả. – Tâm Lan thắc mắc với giọng điệu cằn nhằn.
- Ba bận công chuyện, ba phải kiếm tiền để nuôi hai mẹ con mình nữa chứ? – Bà Xuân vẫn dịu giọng và kiên nhẫn giải thích.
- Con nhớ ba lắm. Thế mẹ có nhớ ba không?
- Ừ. Mẹ cũng nhớ. – Bà Xuân cố khóc không thành tiếng và nghiêng đầu sang một bên để Tâm Lan không nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài.
- Hôm nay, con tới trường, bọn bạn chọc quê nói con không có ba nên không muốn chơi cùng. Lúc cô giáo phân chia tổ để học bài theo nhóm, cũng chẳng bạn nào chịu cho con vô chung. Buổi chiều đi học về, bạn nào cũng được ba tới rước. Còn con… lủi thủi mỗi một mình. – Tâm Lan cúi gằm mặt và kể lể. Giọng nói có phần hơi lạc đi một chút.
- Tâm Lan này, con không được nghe mọi người nói bậy. Từ ngày mai, mẹ ráng đi làm về sớm rồi đón con. Ba của con là người tốt, ba phải làm việc quần quật để gửi tiền về nuôi con và em trai ăn học. Ở ngoài Bắc rất lạnh, cuộc sống của ba con cùng cực lắm, con có thương ba không?
- Dạ. Con thương.
- Thương ba thì bé Tâm Lan của mẹ phải làm sao nhỉ?
- Phải học giỏi và nghe lời mẹ ạ. Khi nào ba về, ba mua quà lớn cho con.
- Ừ.


Xuân đã từng dỗ dành Tâm Lan như thế mỗi khi cô hỏi về người cha của mình. Dẫu cho người đàn ông ấy có xấu xa hay tàn nhẫn với bà bao nhiêu đi chăng nữa thì bà cũng chẳng mảy may hay biểu cảm một chút gì ra ngoài khuôn mặt. Với tình yêu lớn lao dành cho người đàn ông không xứng đáng, bà vẫn luôn cố gắng xây dựng hình ảnh của một người ba hết mực thương yêu và có trách nhiệm với con cái trong lòng Tâm Lan. Kể cả sau này lớn khôn, cô đã hiểu rõ mọi chuyện thì lòng thù hận về một người ba bội bạc cũng đã vơi đi phần nào. Nỗi niềm của một tuổi thơ được bà xây dựng bằng những ngôn từ hoa mỹ và đẹp như truyện cổ tích, cô vẫn luôn khắc ghi đến từng chi tiết nhỏ cho tới tận bây giờ.
- Mẹ kể về ba đi. Con muốn nghe. – Tâm Lan năn nỉ trước giờ đi ngủ.
- Con thấy trong hình, ba có đẹp không?
Bà Xuân chỉ vào bức hình cưới đen trắng của hai vợ chồng lớn bằng bàn tay để ngay ở thành giường gỗ. Cuộc hôn nhân của ông bà đều không được hai bên gia đình ủng hộ vì mối thù truyền kiếp vẫn chưa thể nào hóa giải. Họ chấp nhận hai bàn tay trắng để cưới nhau, thề nguyền sống chết vẫn luôn bên nhau.
Vậy mà khi Tâm Lan mới chào đời chưa được bao lâu, từ một kỹ sư xây dựng giỏi giang và cần mẫn, ông bất ngờ trở thành kẻ nát rượu và cờ bạc không kể ngày đêm. Ông bỏ đi không nói một lời từ biệt và cũng chưa một lần trở về thăm hai mẹ con. Bà vẫn giữ một niềm tin nơi ông, vẫn hướng tình yêu của mình đến một người không biết còn sống hay đã chết.
Mọi người trách bà dại khi không chịu bước tiếp một lần đò để về già còn có người ở bên chăm sóc. Bà Xuân lắc đầu từ chối: “Tôi phải nuôi con gái mình. Nhất định ông ấy sẽ trở về tìm hai mẹ con tôi”. Cứ ngỡ, cuộc đời sẽ xuôi dòng như thế mà trôi đi, bình lặng cảnh “gà mái nuôi con” và trở thành thiếu phụ chờ chồng muôn kiếp như truyền thuyết núi vọng Phu… Nào ngờ…
Sắc đẹp của bà thời xuân trẻ được mọi người ví như bông hoa ngũ sắc, tiếc rằng hoa nở sớm khi cái giá lạnh của mùa đông còn sót lại mà chẳng kịp chờ nắng ấm xuân sang.
sang. Những ông lái buôn tiếng tăm người Tàu si mê bà như điếu đổ.

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Chạy Đi Em, Đừng Ngoảnh Lại

Truyện Hoa Dại

Anh Là Cái Thá Gì? Anh Chỉ Là Đồ Chơi Của Tôi Thôi!

Truyện Bao Nhiêu Cũng Không Đủ EduNguyen Full

Luôn Có Một Chốn Bình Yên Để Trở Về Khi Mỏi Mệt: Nhà Có Bà