Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường (xem 5520)

Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường

một ít.


Xích sắt trong tay liên tiếp vung ra, không nghĩ đến, nó lại phóng qua đầu mình, sau lại quay phắt về, tính công kích từ phía sau.


Lão hổ phẫn nộ hai mắt trừng trừng, thú tính đại phát, trong mắt chỉ có con mồi là hắn, vươn chân trước, móng vuốt sắc bén dị thường, dài cứng tô to lộ ra, dùng hổ chưởng đáp lễ… sức mạnh kinh người cùng với hổ trảo lợi hại kết hợp, chỉ sợ chỉ cần để nó vô tình chém trúng, lập tức đầu rơi xuống đất, tứ chi đứt đoạn.


Trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, hắn nhảy lui một bước, mắt thấy lão hổ sắp bổ nhào vào trước người, dòng khí khổng lồ thổi quét mà đến, xích sắt trên tay trái đã là không thể huy động, đành phải dùng nhuyễn kiếm đâm tới, tiến hành phản công.


Tránh ở trong động, ba người quan sát trận chiến cực kì chăm chú, lưng Y Y dĩ nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh, Mẫn Hách đã chật vật như vậy, còn Khâu Trạch… nếu là lão hổ bình thường, hắn còn có phần thắng, nhưng còn ‘quái vật’ to lớn như vậy, không phải người thường có thể đối phó, hơn nữa vết thương trên chân còn chưa khỏi hẳn, như vậy….


“Sợ sao?” Dùng bả vai tận lực ôm lấy thân hình bé nhỏ của nàng, Phù Vân Khâu Trạch ôn nhu hỏi, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, “Hiện tại lão hổ ăn uống no đủ, còn có khí lực, đợi vài ngày sau, sẽ không còn uy mãnh như vậy.”


Phải không? Nàng có chút hoài nghi, Mẫn Hách yêu nam có thể chống đỡ vài ngày sao? Nhìn hắn bị thương dường như cũng không nhẹ, rốt cuộc có thể cầm cự được bao lâu?


Nhưng mà, 1 người 1 thú đấu vài canh giờ, lão hổ ngược lại có chút lực bất tòng tâm, thật lâu không có người dám tìm nó khiêu khích, làm nó cũng rất ít vận động. động vật nhìn thấy nó không phải chết ngất cũng sẽ bị một chưởng làm cho tắt thở, căn bản là nó không hề có đối thủ, mà hiện tại, ‘đối thủ’ trước mắt này, làm nó cảm thấy có chút mỏi mệt.


Nhìn thoáng qua xác con ngựa, nó thế nhưng vung đuôi cọp,“Đặng đặng đặng” chạy về trong động nghỉ ngơi đi.



Hơn nữa, từ khi nào hắn đã tìm đến nơi này, rõ ràng suốt hai ngày phục tại nơi này, hắn không hề nghe thấy tiếng vó ngựa, nói cách khác, hắn đã sớm mai phục tại nơi này, chỉ chờ thời cơ, lựa chọn thời điểm ra tay thôi sao?


Giỏi cho một Phù Vân Khâu Trạch! Nghĩ đến đây, Mẫn Hách nhất thời hướng bốn phía nhìn lại, muốn tìm được nơi ẩn núp của hắn.


“Hắn,… hắn không có việc gì chứ?”


Nghe được tiếng tru rống của lão hổ, tâm Y Y run lên, rốt cuộc phân không rõ là ai đã bị thương, nhưng thanh âm của lão hổ có vẻ quằn quại như vậy, hình như nó rất đau đớn, lòng của nàng đột nhiên cảm thấy xót xa.


Kỳ thật, nàng lại như thế nào không rõ lão hổ này vô tội? Hôm qua, Khâu Trạch từng nói qua, nó chưa bao giờ đã thương hay lấy mệnh của người nào, hơn nữa loài bạch hổ là động vật trân quý nhất thiên hạ, là Vương của rừng xanh. Nó chỉ dựa vào động vật mà sống, nhưng cũng không lạm sát, khi cần thiết, nó mới đi săn mồi.


Vô duyên vô cớ, đang yên lành, nó lại bị công kích, nghĩ như thế nào, nó cũng là một sinh linh vô tội.


Nhưng mà, nàng lại không hy vọng Khâu Trạch bị thương, trong lòng một trận rối rắm.


“Không có việc gì, hoàng thượng bắn trúng chân lão hổ.”


Mộc Hiệp an ủi cười nói, chiêu này của Hoàng Thượng dùng thật chính xác, nếu không phải chân của người bị thương, hẳn là càng thoải mái.


“Lão hổ rất đau sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi.


Mộc Hiệp sửng sốt, đột nhiên hiểu được, nhìn về phía xa xa, thấy lão hổ ngửa đầu tê rống, đương nhiên là bị thương không nhẹ, so với vết thương trên người Mẫn Hách Vương gia còn muốn lớn hơn.


“Hẳn là……” Hắn ngược lại không dám trả lời , sợ hoàng phi ‘nổi hứng’, thiện tâm dang trào, chạy ra cứu lão hổ, như vậy còn nguy hiểm hơn.


Hẳn là? Y Y nghe ra hắn trả lời có lệ, lén lút mở mắt, đến khi nàng nhìn thấy vết thương trên cái chân lông xù của lão hổ thì trong lòng đột nhiên co rút… huyết theo cái đinh trút xuống, xối xả…sắc mặt nàng một trận tái nhợt.


“Vì cái gì lại cứ muốn giết nó?” Thấp nam tự nói, nàng có chút mê mang, chỉ vì tư tâm của mình, lại muốn đi thương tổn một động vật vô tội hay sao?


“Hoàng phi.”


Bị lời nói của nàng làm hoảng sợ, Mộc Hiệp nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy nàng không biết từ khi nào đã mở mắt ra, đột nhiên trong đầu vang lên 3 chữ ‘không xong rồi’ , vẫn là trước đem hoàng phi đánh bất tỉnh đi, nếu không liền lộn xộn .


Nhưng còn chưa kịp hành động, chỉ thấy bóng người nhỏ nhắn chợt lóe, nàng đã lao ra ngoài, một đường chạy về phía Khâu Trạch.


Nhất thời, nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ bôn chạy lại, sắc mặt ba người đồng thời trắng bệch!


“Y Y!”


Mẫn Hách kinh hãi, nàng như thế nào cũng đến đây, hơn nữa xem tình huống, vẫn là đi theo Phù Vân Khâu Trạch mà đến, nhưng mà, vì sao hắn lại đem nàng đưa đến nơi này, rõ ràng hắn đã cố ý cho nàng một tiểu hồng mã, để nàng ở bìa rừng tùy ý ngoạn ngoạn là tốt rồi, vì sao lại chạy đến nơi đây?


“Hoàng phi, mau trở lại!” Mộc Hiệp vội vàng ẩn thân đuổi theo, nhưng làm như thế nào kêu được thiên hạ đang nóng vội kia.


Thân ảnh bé nhỏ càng chạy càng gần, Khâu Trạch sắc mặt kinh hãi, nhìn ánh mắt của lão hổ mang theo tức giận thật sâu, chỉ sợ nó nghĩ nàng là đối thủ, đến đây giúp đỡ hắn, sẽ càng nổi điên lên, gây tổn hại cho nàng.


“Trở về, đừng tới đây!”


Hắn rống to ra tiếng, ngay lúc lão hổ cố gắng rút bàn chân bị đinh cắm chặt vào đất ra, liều lĩnh vọt đi qua, đem nàng bảo hộ trong ngực, rống giận:


“Nàng không muốn sống nữa sao?!” đôi mắt màu tím nổi lên tầng tầng lửa giận, hận không thể hung hăng đánh vào mông nàng một trận.


Lúc này, lão hổ đã nhổ được cái đinh ra, nhìn chằm chằm hai người, nhe răng nhếch miệng, bộ dáng giống như không đem hai người nuốt vào trong bụng liền không thể bình ổn lửa giận.


“Y Y, mau tới đây!”


Quần áo hồng y từ vách núi trong lúc đó nhẹ nhàng đáp xuống, đôi mắt màu nâu thao túng phi thiên thuật , chỉ đợi nàng lại đây liền bay khỏi nơi này.



“Rống!”


Nó cao ngạo vẫy vẫy đuôi, vừa lòng liếc mắt nhìn chỗ băng bó, nhích người, hướng về hang động đi đến.


“Chậm đã!”


Hai người đồng thời xuất khẩu, ngăn lại động tác của lão hổ, Mẫn Hách lại nhảy tới, chắn ngang động khẩu, ngăn chặn đường đi của nó, từ thắt lưng xuất ra nhuyễn kiếm.


Nếu như thả nó trở về, chẳng phải là tốn công vô ích sao, hơn nữa, lời nói hắn đã thốt ra chính là ‘nước đổ khó hốt’!


“Rống!” Nhìn động tác hắn như thế, bạch hổ tâm sinh cảnh giác, lại nhe răng nhếch miệng rống giận, thân hình hơi cúi xuống, tứ chi thu lại, dĩ nhiên làm tốt công tác chuẩn bị.


“Các ngươi làm cái gì vậy!” Y Y tức giận trừng mắt nhìn Mẫn Hách yêu nam liếc mắt một cái, nàng thật vất vả mới làm cho lão hổ bớt tức giận, bọn họ còn làm như vậy, không thể nghi ngờ chính là ‘lửa cháy đổ thêm dầu’!


Khâu Trạch thừa dịp lão hổ đấu cùng Mẫn Hách, cuống quít tiến lên đem nàng ôm về, cao thấp đánh giá, may mắn, vẫn chưa bị thương, mới nhẹ nhàng thở ra, đem nàng ôm chặt vào trong lòng.


“N

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Cô Là Dân Chơi Hả Full Đọc Online

Cô chỉ là nhân tình sao có quyền phán xét vợ tôi

Vợ Bé Bỏng Của Tôi

Truyện Hay Đừng Đùa Với Teen Voz Full

Truyện Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời Full