Bàn tay khẽ nắm lấy bàn tay của Y Y, nàng khẽ cắn môi dưới, không dám nhìn thẳng vào Y Y. (>.< sao ta ghét mấy người xạo xạo thế này quá!!!)
Vốn đã đoán được nàng sẽ hỏi như thế, Y Y tiếp tục nhàn nhã ăn điểm tâm.
“Sao lại như thế, hậu cung ba ngàn giai lệ, người người đều thích Hoàng Thượng, chẳng lẽ bản phi đều phải chán ghét tất cả bọn họ sao? Sao phải khổ như vậy?”
Kỳ quái, rõ ràng lúc bắt đầu ăn điểm tâm còn mang hương vị ngọt ngào ngon miệng, hiện tại hương vị như thế nào lại thay đổi? Nàng phẫn nộ, lại cắn một ngụm hoa quế cao. (^^ tỷ ăn giấm chua nhé)
“Y tỷ tỷ có thể giúp Sầm Nhi không?”
Hai tay đột nhiên căng thẳng, nghiên đầu, liền nhìn thấy ánh mắt diệu diệu của Sầm Nhi, giống như một tiểu bạch thỏ ngây thơ, đáng thương, khát khao mong chờ sự giúp đỡ của người khác. (á, ức chế >.<)
“Thực xin lỗi, chỉ có chuyện này, tỷ tỷ không giúp được ngươi.”
Lạnh lùng rút tay về, nàng nghiêng mặt đi, đứng lên vỗ vỗ bụi bánh còn dính trên ngón tay, “Đi thôi, tỷ tỷ đưa ngươi trở lại bên cạnh Chính vương.”
Lại dắt bàn tay nhỏ bé của Sầm Nhi, nàng đã không còn hứng thú nhìn đèn lồng hai bên đường, trầm mặc rảo bước.
Một thân ảnh đột nhiên lướt qua, không khí xung quanh đột nhiên phiêu tán một mùi hương ngọt ngào, Y Y mặt trầm xuống, vừa định bước nhanh rời khỏi chỗ này, chỉ nghe phía sau “Ai nha” Một tiếng, mặt nạ của Sầm Nhi đã bị người nào đó tháo xuống.
Ngẩn ngơ ở tại chỗ, nhìn dung nhan của Sầm Nhi, đầu của Y Y đột nhiên trở nên trống rỗng…
Khuôn mặt trái đào nhỏ nhắn, vi loan mày liễu, dưới là một đôi mắt tròn tròn trong suốt, miệng anh đào bé xinh, này quả thực chính là hình ảnh của mình, không, là bản sao, hàng nhái a!
“Nha, đây không phải hoàng phi sao?” Đám người xung quanh nhanh chóng có người kinh hô lên, mọi người kinh hoảng quỳ xuống.
“Lần đầu tiên, có người can đảm dám làm thế này với bổn vương, lại còn là một nữ nhân.”
Hắn khẽ liếc mắt nhìn mặt nạ trong tay nàng, không giận mà lại mỉm cười, mị nhãn sinh tư “Bất quá, nữ tử dám khiêu chiến với bổn vương, cũng chỉ có một mình ngươi.”
Nói xong, ngón tay thon dài vươn ra, muốn kéo mặt nạ hoa sen trở về, trong giấy phút khẽ chạm vào ngón tay mềm mại kia, trong đáy mắt bỗng xuất hiện một tia cảm xúc phức tạp, không thể giải thích.
Không rõ hắn rốt cuộc muốn nói cái gì, rốt cuộc là đang khen nàng dũng cảm hay là cười nhạo nàng “lấy trứng chọi đá” không biết tự lượng sức mình?
Thấy hắn tựa hồ muốn thu hồi mặt nạ trong tay mình, Y Y cũng không có ý níu kéo, hai ngón tay buông lỏng, nàng chỉ là muốn trả đũa lại hắn, cũng không định giữ lấy đồ của hắn.
“Đa tạ Vương gia tán thưởng!”
Cứ cho rằng lời nói kia là tán dương, nàng hạ thấp người, đôi môi anh đào nở một nụ cười ôn nhu, xinh đẹp.
Mẫn Hách không nói gì, lặng lẽ quan sát khuôn mặt lấp lánh ý cười, trầm tư một lát, cũng lại phủ mị cười, đem mặt nạ một lần nữa mang hồi trên mặt.
“Hoàng phi!”
Một tiếng kêu sợ hãi đột nhiên vang lên, cách đó không xa, một thân ảnh xanh biếc chạy vội lại đây, cung kính đối nữ tử mang mặt nạ khổng tước hạ thấp người, phúc thân hành lễ
“Hoàng Thượng mệnh nô tỳ tìm hoàng phi trở về, đại điển thưởng nguyệt (ngắm trăng) sắp bắt đầu.”
Vừa nói, Tiểu Thanh một bên lén lút liếc mắt nhìn về thân ảnh hồng sắc bên cạnh, tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vì lúc nãy gấp rút chạy đến mà hồng nhuận một mảnh.
“Nàng là hoàng phi?”
Liễu đại nhân đang quỳ trên mặt đất, nhịn không được thốt ra, ngây ngốc nhìn nhìn nữ tử mang mặt nạ khổng tước, không có khả năng a, bộ dáng hoàng phi chính mình như thế nào không nhớ rõ, hoàng phi phải là nữ tử đang đứng bên cạnh mới đúng nha!
Những quan viên chưa từng gặp qua dung mạo của hoàng phi đã không phân rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, quỳ trên mặt đất không dám ra tiếng, chỉ sợ chính mình nói lỡ lời, đừng nói là ô sa (mão quan), ngay cả thủ cấp (cái đầu)cũng khó mà giữ được.
“Vị này, Liễu đại nhân phải không? Người nhận lầm rồi, ta là công chúa La Phu quốc, đứng ở bên cạnh ta, vị này, mới là hoàng phi.”
Sầm Nhi ôn hòa cười cười, chỉ vào nữ tử bên cạnh.
“Chính là Sầm Nhi cùng hoàng phi diện mạo có vẻ tương tự, cho nên người mới có thể nhận lầm.”
Cái gì!
Lời này vừa nói ra, giống như có một quả bom dội thẳng vào đầu Liễu đại nhân, trên đời này, còn có người cùng hoàng phi bộ dạng giống nhau như hai giọt nước sao?
“Thôi, việc nhỏ không cần để ý, vi phạm lần đầu có thể niệm tình bỏ qua, không cần truy cứu tội danh. Liễu đại nhân không cần chú ý.”
Y Y trừng mắt, liếc nhìn nam tử cao ngọa đang đứng một bên, ôm cánh tay, miệng giương lên một nụ cười chế giễu như là đang xem kịch vui, sau, quay đầu nhìn về phía Tiểu Thanh, mềm giọng nói:
“Tiểu Thanh, ngươi như thế nào lại nhận ra bản phi ?”
Dù nói như thế nào, dựa vào diện mạo mà kết luận, Tiểu Thanh cũng phải giống như mọi người, nhìn lầm Sầm Nhi là nàng mới đúng, nhưng Tiểu Thanh từ xa đã nhắm thẳng hướng nàng mà chạy đến, hơn nữa, ánh mắt còn rất kiên định.
Tiểu Thanh mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt màu bạc khinh trát.
“Bởi vì hoàng phi là mang mặt nạ khổng tước, mặc y phục màu tím.” Tất cả những thứ này đều là nàng tự tay vì hoàng phi chuẩn bị, như thế nào khả năng sai được?
Nguyên lai là như vậy!
“Vi phạm lần đầu niệm tình tha thứ, không cần truy cứu tội danh?” Lới nói này hình như cũng là dành cho chính nàng đi. Đồng tử trong mắt Mẫn Hách soi rõ bóng hình thiên hạ váy áo tú lệ, màu tím thanh thoát, rất hợp với nàng, mười năm cách biệt, nữ oa nhi ngày nào đã trở thành một mỹ nhân như hoa như ngọc, khuynh quốc khuynh thành. Mười năm, Phù Vân Khâu Trạch đã khé léo che dấu nàng, bảo hộ nàng, nhưng, trò chơi “linh miêu vờn chuột” này chỉ vừa mới bắt đầu, cùng chơi đi, hoàng phi Y Y.
“Sầm Nhi công chúa, hoan nghênh ngươi đến Lạc Tang quốc!”
Nghiêng thân, hắn tà mị kéo tay Sầm Nhi, trên mu bàn tay của nàng, nhẹ nhàng đặt xuông một nụ hôn.
Trò chơi, bắt đầu thôi!
Sầm Nhi khóe mắt hờn dỗi, liếc mắt một cái, lại cố tình ngượng ngùng cúi đầu.
“Sầm Nhi lần đầu tương ngộ, Mẫn Hách Vương gia.”
Khóe môi hồng nhạt giương lên một cười lạnh, Y Y nhìn hai người kẻ hát người hò, chỉ sợ, không phải lần đầu tiên gặp mặt đi? Kéo tay kia của Sầm Nhi, lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
Phía sau, nụ cười yêu mị dưới ánh trắng lại nở rộ như trước……
Cho nên, từ đêm nay trở đi, mỗi khi trăng tròn mười lăm, nàng đều phải dâng lên dược huyết của chính mình, mà cách dâng lên chỉ có một, là âm dương tương hợp.
“Nô tỳ biết rõ, thỉnh Vương gia yên tâm, nô tỳ không dám chờ mong điều gì, chính là muốn lúc Vương gia hấp thu dược huyết là lúc có thể thả lỏng tâm tình, không nghĩ bởi vì nô tỳ nhất thời sai lầm mà làm ngươi chán ghét” (T__T)
Lần đầu tiên, nàng nở một nụ cười thật ôn nhu, nụ cười đẹp nhưng lại mang một cảm giác bi thương khó tả…
“Nếu