Ai Là Mẹ Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Ai Là Mẹ Anh (xem 3225)

Ai Là Mẹ Anh

t Manh, cả người anh cũng ngã xuống cùng Trương Nhất Manh, hoàn toàn đè lên cô.
Một tiếng vang phát ra từ sàn gỗ, tiếng càng lớn Trương Nhất Manh càng đau, cái ót của cô…
Trương Nhất Manh cảm giác được não mình cũng bị chấn động theo.
Hử? Sao cảm giác thật lại không đau như trong tưởng tượng thế này?
Trương Nhất Manh nghi ngờ mở mắt, phát hiện cổ của mình không thật sự chạm đất, mà là chạm vào một cái gì đó rất là mềm, hình như là… tay của Trương Ninh Trí!
Trương Ninh Trí nằm đè lên cô, một tay chống xuống đất, tay còn lại đặt sau cổ Trương Nhất Manh làm đệm, chân mày của anh hơi nhíu lại, hiển nhiên là vì liên quan đến cái đệm bằng tay kia…
Trương Nhất Manh sợ hết hồn, không dám đau nữa, nhanh chóng ngồi dậy, lúng túng nói: “Trương…Trương Ninh Trí… anh… anh có sao không…”
Trương Ninh Trí rụt tay lại, cử động một chút rồi nói: “Không có gì đáng lo.”
Trương Nhất Manh cảm thấy khó xử vô cung, hai người ngồi đối diện nhau, Trương Ninh Trí vẫn thử cử động tay, Trương Nhất Manh nhìn phần mặt nghiêng đẹp như tượng của anh, trong lòng không khỏi cảm thấy thất bại thay cho mình, chẳng khác gì hôm qua nghe Trương Ninh Trí nói “Tôi không phải đang thương lượng với cô” vậy, làm cho Trương Nhất Manh cảm thấy được khoảng cách khác nhau của mình và Trương Ninh Trí.
Mặc dù Trương Ninh Trí vô cùng chu đáo — giống như lúc dạy nhảy cho cô – – nhưng mà cô vẫn không theo kịp bước chân của anh…
Lúc hiểu ra cũng là lúc cô cảm thấy thất bại vô cùng, nhưng cô vẫn cười cười nói: “Xin lỗi…”
Trương Ninh Trí nhìn cô, nói: “Thật sự không sao.”
Anh cố ý nhấn mạnh “thật sự”, cứ như đang cố ý nói với Trương Nhất Manh rằng anh thật sự không trách cô vậy, phảng phất là cố ý nói cho Trương Nhất Manh thật sựcủa mình không trách nàng giống nhau, hành động nhỏ nhặt mà dịu dàng như vậy lại xuất phát từ một con người lạnh lùng như Trương Ninh Trí càng làm cho người ta cảm động hơn, Trương Nhất Manh hoàn toàn vứt sự bất mãn của mình với Trương Ninh Trí đi mất, nói: “Vậy anh đi nghỉ ngơi trước đi.”
Trương Ninh Trí đáp: “Ừm.”
Hai người cùng ra khỏi phòng, Trương Nhất Manh vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương của Trương Ninh Trí, dù anh nói không sao nhưng cô nghĩ, dù thế nào thì bị cô đè lên, còn bị đập xuống sàn, nhất định là có chuyện…
Quả nhiên, tay Trương Ninh Trí có phần cứng lại, Trương Nhất Manh lại càng áy náy hơn, nhưng không dám tỏ ra mặt ngoài – – Trương Ninh Trí đã nhiều lần nói anh ta không có gì, bây giờ cô lại chạy đến nói vậy, nhất định sẽ bị người ta hiểu lầm.
Vậy nên Trương Nhất Manh cứ ủ rũ mà nhìn Trương Ninh Trí đi vào phòng của mình, cô cũng về phòng của cô và Trương Ninh Giản, Trương Ninh Giản vẫn còn bận học, cả căn phòng to bự chỉ còn lại mình cô.
Trương Nhất Manh nằm vật xuống giường, nhìn lên trần nhà thật lâu, rốt cuộc nhắm mắt lại lắc đầu điên cuồng, sau đó dúi đầu vào gối.
Cái cảm giác vừa áy náy vừa vui vẻ này là sao vậy trời!
***
Lúc ăn cơm tối, Trương Ninh Trí không xuống, Trương Nhất Manh nghi ngờ hỏi: “Trương Ninh Trí đâu rồi?”
Trương Ninh Hi và Trương Ninh Giản đều có ở đây, Trương Ninh Giản dĩ nhiên không biết, Trương Ninh Hi nhíu mày, nói: “Tôi cũng không biết, anh ấy nói là chuyện của công ty, hình như rất nghiêm trọng thì phải… Chắc là do nhà họ Tả rồi, haiz, cái tên điên Tả Hưởng đó.”
“Nhà họ Tả?” Trương Nhất Manh suy tới nghĩ lui, không cảm thấy ấn tượng với cái tên đó, trong những câu chuyện của các bà tám mà cô nghe được hình như không có liên quan đến nhà họ Tả này.
Trương Ninh Hi không chút để ý nói: “Chỉ là một tập đoàn nhỏ thôi, nhưng mà người đứng sau… Cô biết nhiều như vậy làm gì?”
Trương Nhất Manh bĩu môi: “Quan tâm con trai mình, chuyện bình thường thôi mà.”
Trương Ninh Hi nói: “Sao không thấy cô quan tâm tới tôi hay Ninh Giản vậy đi, dạo này cô với đại ca hình như bí mật lắm phải không?”
Hiếm khi Trương Nhất Manh đỏ mặt, lắp bắp nói: “Đâu…đâu có.”
Trương Ninh Hi hiếu kì nói: “Ôi trời, còn đỏ mặt, cà lăm nữa! Tôi chỉ tiện miệng nói thôi, bây giờ thấy cô như vậy có khi nào là thật không, hahaha…” :
Trương Nhất Manh tức quá nói: “Anh đừng có nói lung tung.”
Trương Ninh Giản nãy giờ nghe hai người nói chuyện, chầm chậm lên tiếng: “Anh ba đừng nên nói lung tung.”
Tuy là giọng nói rất nhẹ, rất đều, nhưng vẫn đủ làm cho không khí phải chùng xuống.
Trương Ninh Hi cười gian vô cùng: “Ôi, Ninh Giản ghen tị! Ba người thiệt là vui đó!!! Vòng tròn tình yêu sao hả?”
Trương Nhất Manh: “… Vòng tròn tình yêu, há há…”
Trương Ninh Hi: “Cô cười cái gì?”
Trương Nhất Manh nói: “Theo ý của cậu thì là, Ninh Giản thích tôi, tôi thích Ninh Trí, Ninh Trí thích Ninh Giản sao? Há há há, không biết Trương Ninh Trí nghe xong có đánh chết anh không.”
Trương Ninh Hi: “…”
Tại sao lúc nào khi bắt đầu cũng là anh chiếm thế thượng phong, nhưng rồi người thua cuối cùng lúc nào cũng là anh…
Trương Nhất Manh làm như không có gì ăn cơm, rồi sau đó ngồi xem TV cùng với Trương Ninh Hi và Trương Ninh Giản, đấu võ mồm thêm một chút, chỉ mới chốc lát thôi mà trời đã xẩm tối, bây giờ đã tháng chín, thời gian ban ngày càng lúc càng ngắn đi.
Một ánh sáng chói mắt chợt xuất hiện bên trong căn phòng, Trương Ninh Hi đứng lên, nhíu mày: “Chắc là anh hai đã về rồi, có điều ánh sáng này…”
Trương Nhất Manh cũng đứng lên theo, giọng điệu trở nên gấp gáp từ khi nào không hay: “Sao vậy?”
Trương Ninh Hi mấp máy môi, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài, Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản đứng đằng sau, chỉ nghe thấy Trương Ninh Hi nói: “A Nhạc phải không? Ừm, bây giờ cậu đến đây đi, nhanh lên, xem ra anh tôi bị thương rồi… Đúng vậy, nhà họ Tả. Ừm, cậu nhớ nhanh chân chút!”
Trương Nhất Manh hoàn toàn không hiểu Trương Ninh Hi đang nói gì, nhưng cũng nghe được “Anh tôi bị thương rồi”, mà mấy chữ đó thôi cũng đủ làm cô sợ hãi.
Dì Thu vừa quét dọn trên tầng hai xong bước xuống, nghe Trương Ninh Hi nói vậy liền xây xẩm mặt, cũng chạy theo ra ngoài cửa.
Trương Ninh Hi đi đến chiếc xe kia, nheo mắt nhìn vào trong, bên trong xe là một người đàn ông mà Trương Nhất Manh chưa từng gặp, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn ta trong bóng tối cô chỉ đoán được là lớn hơn Trương Ninh Trí một chút, có điều khi gặp hắn ta thì cảm thấy bức bối còn hơn Trương Ninh Trí nhiều, có lẽ là vì tuổi tác…
Nhìn thấy hắn, Trương Ninh Hi ngẩn người, nói một câu “Giám đốc Viên”, nhưng giám đốc Viên đó không để ý đến anh, mở cửa sau xe ra, sau đó mới quay sang nói với Trương Ninh Hi: “Lại đây, đỡ cậu ta ra đi
Trương Ninh Hi vừa khom lưng xuống đỡ, vừa hỏi: “Bị thương chỗ nào vậy?”
“Còn may, bị đánh một gậy vào đầu.”
“Vậy mà còn nói may! ?” Trương Ninh Hi nói lên suy nghĩ trong đầu Trương Nhất Manh, nhưng giám đốc Viên kia vẫn chỉ hờ hững nói: “Là vấn đề của cậu ta.”
Hai người cùng đỡ Trương Ninh Trí vào phòng khách, ở đây ánh sáng rõ nhiều, trên người Trương Ninh không có mắt, nhưng hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, từ trước đến nay, Trương Ninh Trí mà Trương Nhất Manh thấy lúc nào cũng xuất sắc, mọi chuyện đều suy trước tính sau, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt mà tiều tuỳ như vậy của anh.
Dì Thu đứng bên cạnh lấy chăn đắp l

Từ khóa: Ai Là Mẹ Anh,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đồ ngốc! Anh yêu em

Thấy chồng mê mẩn cô giúp việc 18 tuổi, vợ rước luôn cô ta lên giường cho chồng thỏa mãn và cái kết bất ngờ

“Em xin lỗi, vì em mà chưa thể có con cho anh được”

Facebook gái xinh Nghệ An: Pô Rumm (I'm Fini)

Trị Liệu Kí Ức