(ThichDocTruuen.Yn.Lt) – Thì ra Phương đang đứng ở quầy thuốc “ GIẢM ĐAU “ – nơi biến những nổi đau tưởng như khó trị nhất trở nên đơn giản nhất.
– Nghe nói ở đây có bán thuốc trị liệu “ KÍ ỨC “ , liệu tôi có thể mua được không?
– Tất nhiên rồi ạ, nhưng trước khi kê toa chúng tôi cần xem qua căn bệnh của cô. Nếu đồng ý mời cô đi theo tôi vào phòng khám ạ!
Ảnh minh họa
Có vẻ như nỗi đau mà Phương phải trải qua trong ba năm nay rất đau đớn, nhìn đôi mắt nặng trĩu nỗi buồn của cô được giấu kĩ đằng sau lớp trang điểm rất đẹp kia, càng thấy bi ai cho cô.
– Được! Tôi phải đi hướng nào? – Phương thẫn thờ trả lời người bán thuốc
– Hãy chắc chắn rằng chị muốn vào, vì căn bệnh này khá đặc biệt nên phương pháp khám và điều trị cũng đặc biệt không kém. Đã có rất nhiều bệnh nhân thành công với phương pháp này và điều ngược lại cũng không ít!
– Không sao đâu, tôi vẫn ổn. – Cười nhẹ, nhưng lòng không nhẹ chút nào.
Giờ đây đối với Phương điều duy nhất cô quan tâm là làm sao để cô thoát khỏi nỗi ám ảnh này càng nhanh càng tốt. Đã nhiều năm trôi qua nhưng những vết thương lòng trong cô vẫn chưa mờ đi, ngược lại ngày qua ngày thêm khắc sâu vào trái tim cô. Ai nói thời gian sẽ chưa lành mọi vết thương, đại bịp, đúng là đại bịp bượm mà.
– Vậy nhờ chị hãy kí vào lá đơn này, mọi hậu quả về sau chúng tôi sẽ có liệu pháp trị liệu thích hợp.
– Ok, kí ở đây đúng không? – Phương thậm chí còn không thèm liếc qua nội dung lá đơn là gì nữa, chỉ đặt bút và kí.
Giấy trắng mực đen đã kí, chị Dược viên dẫn Phương vào một căn phòng đặt biệt. Thật ra cũng chỉ là một căn phòng bình thường như bao căn phòng khác, chỉ có điều là…
– Đến rồi, chị vào đi.
Phương sửa mở cửa bước vào, bỗng chị Dược viên kéo lại:
– Khoang đã, hãy để giày ra bên ngoài, còn túi xách và áo khoác hay để tôi giữ giúp cho.
Phương vui vẻ làm theo lời hướng dẫn, nhưng đến khi ngồi xuống cởi giày thì
“… Sợi dây này là anh đặc biệt mua cho em để trói chân em lại không cho rời xa anh khỏi nửa bước!
– Em cứ muốn đi thì làm sao?
– Thì anh sẽ dùng sợi dây to hơn để giữ em lại…”
Phương chợt nhớ về Luân – một trong những mảnh ghép thanh xuân của cô. Cởi giày xong, Phương nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng khám.
– Chào cô! – Khoang đã giọng nói này quen quá, nhưng sao chẳng thấy người đâu, mọi thứ ở đây cứ mờ mờ ảo ảo, hệt như khung cảnh lần đầu tiên cô gặp Tân.
– Chào anh, tôi là Phương, tôi đến đây để mua thuốc trị bệnh…
Anh bác sĩ từ từ xoay ghế lại, gì thế, sao quen quá chẳng phải là…
– Tân à, anh đã quay về rồi đó ư? Sao bấy lâu nay anh không liên lạc với em, anh có biết là em đã rất mong chờ tin tức từ anh không?
– Khoang hãy lên tiếng,! – Anh bác sĩ đứng dậy tiến lại gần về phía Phương.
– Trời, Luân! Không phải anh đã chết rồi ư? Đây là người hay ma vậy? Hãy nói cho em biết đi ! – Giọng điệu của Phương từ vui mừng chuyển sang khẩn thiết.
Anh bác sĩ bật đèn trong phòng lên, mọi thứ vẫn bình thường, duy chỉ có một điều không bình thường.
– Anh là ai, tại sao lúc nãy tôi lại nhìn thấy… – Phương ngạc nhiên hỏi :
– Chẳng phải tôi là bác sĩ điều trị của cô sao ? ( chậc chậc) Vừa nãy chỉ là phần mở đầu, nhưng không ngờ cảm xúc của cô lại mãnh liệt đến như vậy ? Xem ra bệnh tình của cô khá nghiêm trọng đó. Cô thừa biết cả hai người họ đều rời xa cô mãi mãi vì lí do gì thì cô rõ hơn ai hết, thế nhưng sao khi gặp lại họ cô vẫn phản ứng như chưa có gì xảy ra là sao ?
Hình như mắt Phương đang đỏ lên, nhưng Phương dặn mình không được yếu lòng .
– Này, cô hãy nhìn cho rõ đây xem thử tôi là ai ! – Anh bác sĩ tiến tới gần hơn chỗ Phương đang đứng !
– Là Tân, anh Tân đúng không ? – sao mắt của Phương lại cay đến vậy nhỉ ?
Chợt đèn điện tắt ! Trước mặt hai người họ hiện ra một khung cảnh rất đẹp, có cây cỏ, chim hót, bầu trời xanh. Đây là nơi mà Phương đã gặp Tân. Anh là sinh viên ngành du lịch, còn cô là Tân sinh viên ngành Văn học. Ngày đó, trường tổ chức chuyến đi du khảo địa đạo Củ Chi, và tất nhiên anh là người hướng dẫn đoàn của cô. Vì có khá nhiều điểm giống nhau về cả sở thích và gu thời trang nên hai người dễ dàng bắt chuyện với nhau. Ban đầu là những cuộc nói chuyện như hậu bối và tiền bối, xoay quanh việc học tiếng anh như thế nào cho hiệu quả. Càng về sau họ càng thân thiết, mỗi ngày số lượng tin nhắn lại càng tăng thêm, lâu dần nảy sinh tình cảm. Rồi họ quyết định đến với nhau, sống cuộc sống như bao cặp đôi khác.
– Nào bây giờ hãy tiến lại gần hơn một bước đi, cô gái, hãy đi trên thảm cỏ non xanh kia, đến nơi mà có người đang đợi cô đi ! – Viên bác sĩ nhẹ nhàng nói :
Phương như được tiếp thêm sức mạnh, cô bước đến, đúng theo những gì trái tim cô mách bảo. Nhưng mà ôi không, hình như cô không đang bước trên những ngọn cỏ mềm mượt là những mảnh thủy tinh sắt lạnh, đã có những giọt máu đỏ tươi rỉ ra trên sàn nhà…
– Là máu ! – Phương hét lên.
– Đúng ! – Vị bác sĩ thản nhiên nói.
– Nhưng tại sao lại như vậy, chẳng phải đây là phần kí ức hạnh phúc trong tôi sao ?
Vị bác sĩ lại nhẹ nhàng đẩy nhẹ mắt kính, lắc đầu nói :
– Cô có chắn chắn rằng đó là khoảng thời gian hạnh phúc của hai người không ?
Chợt Phương ôm đầu và khóc ! Giọt ngắn giọt dài lăn trên gò má cô,
– Đúng vậy, tôi đã lừa dối anh ấy, tôi không kiểm soát được tình cảm của mình ! Nó là hạnh phúc đối với Tân nhưng thật đau đớn đối với tôi. Tôi đã yêu Luân ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bọn họ gặp nhau trên chuyến xe buýt cuối ngày về trường, anh năm tư trường An ninh và tất nhiên cô vẫn là tân sinh viên trường Nhân văn rồi. Có rất nhiều lời đồn xung quanh chuyện nam nữ hai trường. Mặc dù cô cũng đã nghe rất nhiều lần, nhưng trước sự hấp dẫn của anh, cô không tài nào kìm được trái tim mình lại. Thế là họ cũng bắt đầu những cuộc nói chuyện thâu đêm suốt sáng và kết thúc là những buổi đi chơi cuối tuần. Và dĩ nhiên là lén lút rồi. Vì tình vụn trộm là tình đẹp mà. Họ vẫn qua lại sau lưng Tân, nhưng Tân thì luôn tin tưởng Phương nên anh không hề hay biết có người thứ ba trong cuộc tình của mình.
Đèn điện lại tắt, và một khung cảnh khác lại diễn ra. Vị bác sĩ bảo Phương hãy đi tiếp đi, đến để chạm người mà cô yêu thương…
Năm nhất đại học của Phương diễn ra khá suông sẻ, và tất nhiên chuyện tình của cô cũng vậy. Tân nhận được học bổng du học bên Thái nên đã đi trong thời gian khá lâu. Thời gian này hai người vẫn gửi tin đều đặn không hề có giấu hiệu phai nhạt tình cảm. Còn với Luân, mỗi chủ nhật đến là một niềm vui với anh, vì anh được gặp Phương, và Phương cũng vậy. Rồi hè đến, Tân lại về, và Luân cũng được về quê