Trị Liệu Kí Ức - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt
Ring ring

Trị Liệu Kí Ức (xem 183)

Trị Liệu Kí Ức

. Phương và Tân quyết định tổ chức một cuộc đi phượt dài ngày chỉ có hai người. Tình cảm của họ lại mặn nồng như xưa. Và năm hai năm ba của Phương cũng cứ tiếp diễn như thế, rất suông sẻ. Phương với sự dìu dắt của tiền bối cũng là người yêu, Tân đã giúp Phương vượt qua 4 năm đại học khá suống sẻ với chuyên ngành Quản trị kinh doanh. Giờ đây cô đã là một doanh nhân trẻ thành đạt với chuỗi nhà hàng dọc khắp Bắc Nam. Còn Tân tất nhiên đã là hướng dẫn viên du lịch đáng nể trong giới Lữ hành rồi, với nhiều chuyến đi xuyên lục địa, không kể ngày đêm. Còn Luân trở thành một Thượng tá công an, nhiều lần phá giải những đường dây tham nhũng khét tiếng.


« … Reng reng reng


– Chủ tịch, có điện thoại ạ !


– A lô – bên đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen


thuộc, giọng nói mà Phương đã muốn nghe từ rất lâu rồi !


– Em vẫn khỏe chứ ? Anh sắp về rồi, đợi anh nhé !


– Em vẫn luôn đợi anh từng giây từng phút !


Tít tít tít…………


– Thưa Thượng tá, đã điều tra thêm được manh mối của đường dây hối lộ trong vụ án mà chúng ta đang theo dõi ạ ! Bằng chứng này rất đắt, nếu có thể giải quyết nhanh gọn, chúng ta sẽ được về nhà sớm thôi ! – một trung tá công an dưới quyền Luân nói :


– Được, cho tôi xem thử ?


Như một luồng điện xẹt qua người Luân, chuyện gì đang xảy ra thế này ?


– Cậu thu thập được những bằng chứng này ở đâu ?


– Dạ là nhiều đêm em phục kích ở rừng đó ạ, có phải là rất đắt giá không ạ ! Lần này anh phải thưởng cho em vì đã chụp được chính xác khuôn mặt tên trùm buôn lậu thú rừng và người đứng sau đường dây hối lộ. Nhưng sao lại là nữ nhỉ ? Còn rất xinh đẹp nữa chứ ! – Cậu cấp dưới vừa nói vừa cười rất đắt ý, nhưng điều này không làm cho Luân vui vẻ mà anh như đang bị đày xuống một hố bùn rất hôi và sâu.


– Được rồi, tôi muốn xem xét lại kĩ hơn, cậu có thể ra ngoài không ?


– Dạ, anh cứ xem xét cho kĩ, nếu được chúng ta hãy xin lệnh bắt giữ, giải quyết gọn lẹ vụ này luôn, em nhớ nhà lắm rồi ! – Anh ta vừa nói vừa nhẹ nhàng ra khỏi phòng, để lại trong Luân nhiều nỗi đau nén chặt.


Không một lời nhắn, Luân vội vàng lái xe thẳng đến chỗ Phương đang làm việc – Nhà hàng « Biển nướng »


Ở sân bay Tân Sơn Nhất, ai kia lại đang vội vàng bắt taxi để về với người mình yêu thương.


Vì không có nhiều thời gian nên Luân chỉ vội nói rất nhanh cho Phương.


– Em nghe anh nói đây, kể từ giờ đến hết tuần này, em hãy ở yên đây. Đừng rời nhà nửa bước. Anh chỉ có thể bảo vệ em bằng cách đó thôi. Hãy tin anh, rồi mọi chuyện sẽ xong sớm thôi.


– Anh đang nói gì vậy, em nghe không hiểu gì hết ! – Phương thừa biết là anh đang nói gì nhưng vẫn cố tình lờ đi.


Luân với giọng khẩn thiết, nắm lấy hai bờ vai cô, nói hết sức :


– Em hiểu anh đang nói gì mà, anh sẽ bảo vệ em đến cùng. Đừng làm gì hết. Nghe anh một lần được không ?


– Không được, chính vì biết anh đang làm vụ này nên em mới đầu tư số tiền lớn như thế, giờ bảo em ở yên đây, chẳng khác nào bảo em hãy vào tù đi vì vỡ nợ. – gạt tay anh ra, Phương thẳng giọng


– Nhưng nếu bị bắt, đời em coi như xong, chuyện tình của chúng ta thì sao ?


– Anh không phải lo, em sẽ làm mọi thứ trở nên đơn giản. Bọn anh không đánh hơi được đâu ?


– Em không thấy xấu hổ với con chúng ta à, nó vẫn đang lớn lên từng ngày trong bụng em đó !


– Không, nó không phải là con của anh, nó là giọt máu của Tân ! Chúng ta… chúng ta…- cổ họng Phương nghẹn ứ lại, còn Luân thì lặng đi, nước mắt anh chảy dài trên má nhưng vẫn kịp trấn tĩnh lại và nói trong nghẹn ngào


– Chúng ta chỉ đang vụn trộm thôi đúng không ? Em đã là người có gia đình, và bọn em sắp tổ chức lễ cưới đúng không ?


Một khoảng lặng kéo dài…, sau đó Luân lên tiếng :


– Dù em có là ai thì anh vẫn mãi yêu em, nguyện bảo vệ em đến suốt cuộc đời. Anh không biết phi vụ này quan trọng đối với em như thế nào, nhưng một khi anh còn tồn tại trên đời này, anh sẽ cản em đến cùng.


Phương dửng dưng đáp :


– Tùy anh thôi. Chồng em sắp về rồi, mời anh ra cho.


Luân lẳng lặng ra đi, nhưng cũng không quên rút theo chiếc card visit của Tân – Chồng sắp cưới của Phương, cũng là Phó chủ tịch chuỗi nhà hàng này.


Tân đã về đến cổng, trong lúc anh cho người đưa hành lí vào trong đã thấy một chiếc xe ô tô đang tiến dần ra cổng. Nhà hàng này rộng lớn và có tiếng nên cũng có rất nhiều khách ghé thăm. Thế nên việc xe ô tô ra vào là chuyện hết sức bình thường, nhưng Tân lại dồn một sự chú ý đặc biệt vào nó. À, thì ra là bảng số xe này có màu khác với những chiếc xe còn lại. Là người trong nhà nước, mà đúng hơn là một vị công an. « Chuyện gì thế nhỉ ? Lại thanh tra nữa sao, chẳng phải Phương bảo mình mới tiếp đoàn thành tra hôm qua ư ? » Tân tự hỏi, nhưng câu hỏi ấy không tồn tại lâu trong đầu anh, vì anh chỉ nghĩ đến một người duy nhất, là Phương. Sau cuộc nói chuyện đầy căn thẳng với Luân, Phương đã kịp trấn tĩnh tinh thần lại để có một tâm trạng tốt nhất đón Tân.


Tân bước vào nhà hàng, nhìn thấy mọi việc vẫn diễn ra tốt đẹp, anh rất vui. Có vẻ như người phụ nữ của anh vẫn luôn làm tốt mọi việc. « Ting ting ». Tân lấy điện thoại ra, « Bạn vừa nhận được một tin nhắn mới » , Tân chọn đọc, không hiểu nội dung tin nhắn là gì mà khiến khuôn mặt Tân thay đổi thế kia. Nụ cười trên môi anh chợt tắt…


Vài ngày sau,


– Thưa Thượng tá, mọi sự chuẩn bị cho cuộc tác chiến tối nay đã hoàn tất. Chúng ta có thể hành đồng vào đêm nay.


Đôi mắt Luân đầy ắp sự lo âu :


– Tốt lắm ! Hãy thực hiện như kế hoạch đã đề ra, đừng làm tôi thất vọng !


– Nhất trí !


Đêm đó cũng là đêm Tân hôn của Phương và Tân. Phương cố chuốt cho Tân say khướt và từ từ ra khỏi nhà, như kế hoạch đã lên. Nhưng cô không hề hay biết rằng, Tân đã biết hết mọi chuyện nhờ tin nhắn của Luân gửi cho anh. Cô đi được mươi phút thì Tân cũng bắt xe đuổi theo.


– A lô ! Các chú đã chuẩn bị hàng cho chị chưa !


– Dạ đầy đủ hết rồi ạ, chỉ chờ chị giao tiền thôi !


– Như tôi đã cảnh báo, tối nay sẽ có sự tranh chấp rất lớn giữa phe ta và bọn chó săn, các cậu đã dọn đường hết rồi chứ ?


– Chị yên tâm, chúng tôi làm trong nghề này bao nhiêu năm nay, ngán gì chúng nó.


– Vậy thì tốt rồi. Đợi tôi, mươi phút nữa tôi sẽ có mặt tại điểm hẹn.


Đằng sau, Tân đang âm thầm đuổi theo cô, hai chiếc xe một điểm đến.


Tại đây, lực lượng của Luân đã chốt tại các điểm, chỉ chờ cơ hội là xông ra. Vụ án này họ đã theo đuổi ròng rã mấy tháng nay, đây là thời điểm thích hợp để kết thúc nó sau bao lần vây bắt không thành.


Cái gì đến cũng đến, vậy là bất chấp can ngăn của Luân cô vẫn đến. Còn Tân thì sao ? Tại sao anh nhận được tin nhắn cầu xin của Luân rồi mà vẫn để mọi chuyện diễn ra ?


Đang chốt cùng mọi người, bỗng Luân thấp thoáng nhìn thấy bóng Ph

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Sắp đến mùng 8/3, tôi lại thấy sợ trước áp lực phải tặng quà bạn gái

Anh Là Xã Hội Đen Thì Sao?

Bạn Trai Tôi Là Đại Ca Giang Hồ