(ThichDocTruuen.Yn.Lt) – Tú vội vã trở về. Anh đi hay về chẳng làm ai chú ý dù trước đó đã đóng cửa nằm nhà mấy ngày liền. Hàng xóm quen với sự thất thường của anh họa sĩ. Nghệ sĩ mà lại, phải bất thường dù cho tác phẩm của họ có xuất chúng hay không.
Tú say sưa vẽ. Sau mấy ngày trời mưa dầm dề hôm nay mùa thu đã về thật rồi. Đường Thanh Niên gió nhẹ thổi từ hồ lại, vờn mặt người lành lạnh. Nắng vàng non hối hả xiên xuống những lá cây xanh óng ả đan xen nhau trên đường Phan Đình Phùng.
Nắng đậu trên cành, nắng chiếu qua kẽ lá xuống mặt người. Gió thổi nhẹ, rung rinh cành lá, nắng cũng nhảy nhót trên mặt đường, đậu vào vai áo, thơm vào má, vào tóc người đi. Nắng và lá phác họa hình ảnh của Sa, thật tỏ, thật mờ. Cây cọ vẽ quét thật nhanh, Tú sợ Sa sẽ vụt đi mất, không nắm bắt được. Người xem tranh sẽ nhìn thấy cây, thấy lá, thấy nắng, thấy mùa thu còn anh còn nhìn thấy cả gió và cả Sa nữa. Gió đã đưa Sa về với anh.
“Phải gọi thằng bạn là họa sĩ xịn đến cho nó bình phẩm mới được” – Tú cao hứng nghĩ. Trong nhà chẳng có cái điện thoại nào. Anh chợt nghĩ đến email. Trầy trật thử mật khẩu mãi mới được. Hộp thư đầy kín thư rác. Anh không buồn xóa. “Một kẻ không ra gì thì xung quanh đầy rác rưởi là đúng rồi” – anh tự nguyền rủa mình. “Mà sao thư rác nhiều thế nhỉ, từ cùng một địa chỉ”, Tú lẩm bẩm. Cái tên này quen quen. Hình như là tên ông bác sĩ chuyên gia ở bệnh viện cũ.
***
Mẹ vẫn kể trước khi sinh ra Sa mẹ yếu lắm, không đủ sức mà rặn đẻ nữa. Chuyển lên bệnh viện lớn thì đã muộn, mà cứ để thế thì chắc sẽ nguy hiểm cho cả hai mẹ con. Mấy bà đỡ giục giã rồi to nhỏ với nhau càng làm mẹ lo sợ. Ánh mắt mệt mỏi cứ dần khép lại. Rồi mẹ như thấy một nàng tiên mặc váy xanh phớt hồng bay từ trên cao xuống. Gió hiu hiu thổi làm tóc nàng bay nhẹ như mây. Nàng tiên khẽ khàng bế em bé lên. Các bà đỡ thở phào còn mẹ hoàn toàn kiệt sức.
Bố bảo đó là thiên sứ của Sa còn mẹ luôn xuýt xoa là không kịp nhìn kỹ mặt thiên sứ, chỉ nhớ là khuôn mặt nàng hình trái xoan và trong suốt.
Em bé hàng xóm khóc ngằn ngặt, mẹ bé hết dỗ rồi lại mắng mà bé không nín. Chị Sa bé tí chỉ cần bế là bé nín bặt. Lúc hứng khởi Sa định ôm em quay tròn nhưng chưa được nửa vòng thì xa xẩm mặt mày, môi tái nhợt. Lần đầu tiên mẹ biết Sa yếu tim.
Sa lớn lên, hai chị em vẫn thân nhau. Có hôm em mải chơi chạy lao ra đường. Ô tô ập tới. Sa lao ra giữ em lại. Hú vía! Bác tài phanh kịp. Em bé không sao nhưng Sa ngất lịm vì sốc. Sa ngủ lâu lắm. Sa thấy lại tuổi thơ của mình trôi qua êm đềm. Cánh đồng lúa, bãi cỏ, cánh cò bay, mẹ đi làm về mệt mỏi nhìn thấy Sa là nở nụ cười tươi. Sa nhìn thấy cả thầy cô giáo, các bạn thân thương. Thấp thoáng xa xa là một người đàn ông. Sa đang nằm nên anh không nhìn thấy chứ không phải vì bệnh tật nên không ai dám đến với Sa như lời bà nội vẫn chép miệng.
Sa muốn gọi anh nhưng không cất nổi nên lời. Anh không nghe được lời Sa gọi nhưng thiên sứ thì có. Thiên sứ đội một vòng hoa tươi trên tóc. Nàng cầm một bông bồ công anh. Nàng nhìn Sa trìu mến: “Những mầm cây nhân hậu con ươm đã đơm hoa, kết trái. Tình yêu và hạnh phúc sẽ đến với con”. Nói rồi thiên sứ ghé môi thổi vào bông hoa. Những hạt bồ công anh nhẹ như bông phát tán khắp nơi, đậu lên trái tim của Sa, mơn man gò má cô. Ngỡ ngàng trong hạnh phúc, môi cô nở nụ cười.

Ảnh minh họa
Hai bác hàng xóm cuống cuồng cáng Sa vào phòng cấp cứu. Mẹ Sa và người lái xe hoảng sợ tột độ, mặt cắt không còn một hột máu. Anh bác sĩ trẻ tên là Tú nhanh nhẹn ra đón bệnh nhân, nhận ra Sa anh cũng thảng thốt không kém. Có lẽ nào đây chính là duyên nợ, anh nhận ra Sa là cô gái lần trước đến viện chăm sóc em bé hàng xóm. Thương em, Sa khóc như mưa. Sau lần đó anh có ý đi tìm nhưng chưa gặp được. Trái ngược lại với sự lo lắng của mọi người, mặt Sa xanh tái nhưng bình thản, đôi môi cô thật tươi tắn. Trông cô như đang trong giấc ngủ rất yên bình. Khuôn mặt hiền lành và phúc hậu như chị Hằng trên cung trăng, mái tóc dài suôn chảy đã được vén gọn vào trong lòng cáng. Tú cũng không biết Sa đẹp như chị Hằng hay là chị Hằng đẹp như Sa nữa.
Đã sang ngày thứ hai mà Sa vẫn chưa tỉnh. Ngực áo cô vẫn nhấp nhô đều đều nhưng nhẹ lắm. Bác sĩ trưởng khoa, cũng chính là thầy của Tú, sợ trái tim cô có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Tú khẩn khoản: “Xin thầy hãy mổ cho cô ấy sớm. Sợ không kịp thầy ạ. Thầy từng cứu cho những trường hợp còn nguy cấp hơn thế này cơ mà”. Thầy quay sang Tú day dứt và ngạc nhiên: “Đây là người nhà của cậu à?”. Tú lắc đầu ấp úng. “Tôi không sợ mổ khó mà sợ gia đình bệnh nhân không có tiền. Chi phí không phải là nhỏ. Quy định của bệnh viện… cậu biết rồi đấy”.
Tú đau đớn nhìn thầy, quay sang nhìn cả ông bác sĩ chuyên gia người nước ngoài đang công tác ở bệnh viện như van lơn. Bác sĩ chuyên gia phá tan sự im lặng nặng nề: “Theo tôi đây là một ca bệnh điển hình. Các thực tập sinh sẽ học hỏi được nhiều điều từ ca mổ. Bệnh nhân nên được phẫu thuật miễn phí. Để tôi làm việc với giám đốc bệnh viện”.
– Giấc mơ của em linh ứng thật đấy. Sắp đến nơi rồi. Anh sẽ chỉ cho em những bông bồ công anh ngoài đời thật.
– Anh chính là người thiên sứ gửi đến cứu em và mang tình yêu đến cho cuộc đời em. Em mang ơn anh nhiều lắm.
Sa nép mình trong vòng tay Tú. Cả hai men theo sườn núi Tam đảo. Bên cạnh những bông hoa vàng tươi thắm là những bông đã rụng hết cánh, còn lại những sợi bông trắng muốt cho hạt hoa đậu vào. Bồ công anh ở đây tuy không mọc nhiều thành ruộng nhưng cũng có chỗ mọc dày thành vạt, lạ và rực rỡ. Anh bảo Sa: “Em thổi đi. Thổi hạt đi càng xa càng chứng tỏ em đã khỏi bệnh, thổi cho những ước mơ của chúng mình bay cao”. Sa bụm miệng thổi. Gió tiếp sức đưa những hạt cây bay, rắc lên phần đất trống để những cây non lại mọc. Một cơn gió lạ thổi quay vòng, những hạt dài nhỏ, mang theo những sợi bông trắng bay ngược chiều cuốn vào tóc, vào áo của hai đứa.
Tú lựa một bông to nhất giơ lên trước mặt cả hai người, tuyên bố trang trọng: “Thưa thiên sứ, đây là cô gái mà con yêu nhất, yêu hơn cả bản thân mình. Xin thiên sứ luôn phù hộ cho cô ấy, cho tình yêu của chúng con”. Sa vừa khóc, vừa cười nắm tay Tú. “Nhỡ sau này bị lạc mất nhau thì em biết tìm anh ở đâu?” – “Em hãy đến đây, thổi cho những hạt bồ công anh bay thật xa. Anh sẽ về bên em”.
Người ta khiêng cáng của Tú vào bệnh viện cũng vội vàng như hôm khiêng Sa. Máu anh ướt đẫm tấm băng ca. Anh bị tai nạn khi đã sắp đến bệnh viện làm việc, một tai nạn rất nặng. Bác sĩ gọi Sa đến và để cô một mình với anh, chẳng còn nhiều thời gian nữa. Khuôn mặt Sa u ám hơn cả thầy của Tú. Người bác sĩ từng trải khóc vì bó tay, không cứu được cậu học trò yêu, đứa con tinh thần của ông, chàng trai tràn đấy sức sống và nhiệt huyế