Thành phố của những người sống ảo - Truyện Ngắn - thichdoctruyen.yn.lt

Thành phố của những người sống ảo (xem 92)

Thành phố của những người sống ảo

ận lời đề nghị của Kang bằng ánh mắt tròn xoe.


Thằng bé không có bạn, nó chỉ lủi thủi một mình. Giọng Kang chùng xuống. Mà anh thì lại bận quá.


Được rồi, đừng quá lo lắng, em sẽ giúp anh. Cô trấn Kang. Anh đúng là một người anh trai tốt.


Nghe được câu nói này của cô, anh nhẹ cả người như trút đi được tảng đá đè nặng lồng ngực.


Vừa mở cổng cô vừa nghĩ mãi, Tuấn có thật sự là em sinh đôi với Kang. Lớn tồng ngồng vậy mà vẫn để anh trai lo lắng thế ư?


***


Như đã hứa, cô đến nhà Kang thường xuyên hơn, bầu bạn cùng Tuấn để cậu bớt hiu quạnh. Tuấn cho cô xem cuốn album ảnh gia đình. Chỉ tay vào từng tấm, cậu nói với vẻ hồn nhiên. Đây là em, đây là anh Kang, tấm này hai anh em chụp chung lúc đi nghỉ mát ở Hensinki, đúng vào dịp Giáng Sinh, tuyết rơi đầy đường. Còn tấm này chụp lúc em tốt nghiệp đại học...


Mắt cô chợt dừng lại ở tấm ảnh chỉ chụp nửa khuôn mặt, đôi mắt sáng ngời. Cô chỉ vào và hỏi. Thế còn tấm này, là em hay anh Kang? Chị không nhận ra bởi đôi mắt hai người khá giống?


Là... là... chị xuống nhà rót cho em một cốc nước được không ạ? Tuấn ấp úng, đánh trống lảng.


Thấy lạ nhưng cô cũng không để ý, xuống nhà dưới rót cho Tuấn một cốc nước lạnh. Lúc đem lên phòng, cậu ôm bụng nằm quằn quại trên giường. Cô hốt hoảng, đặt ly nước lên bàn. Nhất thời cô không biết xử trí ra sao. Cô rút điện thoại định gọi cho Kang nhưng sơ ý làm rớt xuống đất. Tuấn chỉ tay vào ngăn kéo, cô mở ra góc phải bên trong có một vỉ thuốc. Cô giơ lên, nhìn cái gật đầu của cậu, cô mới an tâm bóc ra một viên thuốc đưa cho cậu cùng với ly nước.


Uống thuốc vào, cậu dần khỏe. Cô hỏi. Bệnh à, em làm chị suýt đứng tim đấy.


Bệnh xoàng thôi chị à, thỉnh thoảng em vẫn lên cơn đau tim như thế. Nhưng uống thuốc là khỏe à, xin lỗi vì đã khiến chị lo lắng. Tuấn bẻ bẻ mấy ngón tay.


Giờ thì cô đã hiểu vì sao Kang lại muốn cô đến chơi cùng Tuấn, ngó mắt tới cậu chủ yếu là vì anh sợ em trai mình xảy ra chuyện bất trắc mà không có anh bên cạnh.


Tuấn hỏi cô thích gì nhất. Cô trả lời mình thích vẽ và cô vẽ một bức tranh phong cảnh đơn giản, nhưng cậu xem cứ trầm trồ khen hoài làm cô ngại ngùng. Cứ thế họ bàn chuyện vẽ tranh đến khi Kang về. Anh vào bếp nấu bữa trưa rồi gọi hai chị em xuống ăn. Mọi lần cô làm cơm mang đến văn phòng cho anh nhưng mấy hôm nay cô được anh giao nhiệm vụ 'ngó mắt' tới Tuấn nhiều hơn, anh chỉ còn cách là phải về nhà, đích thân vô bếp nấu ăn.


Trong lúc ăn Tuấn nói với Kang. Anh à, em ổn rồi, không cần phải bắt chị dâu đến trông chừng em đâu. Anh nên đưa chị ấy đến những chỗ đông người, cho chị ấy giao tiếp. Như vậy sẽ tốt hơn là ở lì mãi trong nhà.


Kang liếc mắt sang cô, thấy cô không phản ứng gì mới hỏi lại nhóc em lần nữa. Em chắc là mình ổn chứ?


Vâng, anh trai. Tuấn vỗ ngực.


Cuối tuần, Kang đưa cô đi gặp gỡ bạn bè của anh và luôn giới thiệu với họ rằng. Đây là bạn gái tôi. Bạn bè của Kang đều làm cùng ngành với anh. Ai cũng tỏ ra thân thiện, tôn trọng cô. Ban đầu cô ngồi cùng nhau với những người không quen biết, nghe họ nói cô cũng chẳng hiểu gì. Nhưng dần dà cô cảm thấy thú vị. Quan sát vẻ ngoài, lắng nghe cách họ nói, cô cũng hiểu được phần nào những gì họ đã và đang trải qua. Cuộc đời mỗi người không giống nhau, những chuyện họ trải nghiệm cũng hoàn toàn khác nhau. Mỗi người đều có một cái hay riêng. Cô đã từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ thật tẻ nhạt biết bao khi mọi người đều tránh xa cô vì họ sợ cô sẽ mang đến họ điều xui xẻo. Cô buồn bã, ngày ngày đều ôm máy tính, qua nhiều lần trong khoảng thời gian năm năm ấy, chat với Neo mỗi ngày hai tiếng, tuổi xuân của cô trôi đi một cách lặng lẽ và bình an, dù không rạng rỡ nhưng cũng không quá buồn chán, ưu sầu.


Hôm sinh nhật, Kang nói với cô trước mặt bạn bè. Anh sẽ ở mãi bên cạnh em dù cho có chuyện gì đi chăng nữa. Cô ảm động. Bạn bè cô cũng cảm động. Họ đều nói với cô rằng. Bạn trai cậu thật tuyệt, đừng phụ lòng anh ấy nhé. Ở tuổi 25 này, kiếm một người yêu chung tình không dễ đâu. Lớn rồi, phải biết cách giữ chặt đấy. Một góc phía xa, có một ánh mắt nhìn cô chăm chú, vẻ mãn nguyện.


Qua ngày mai, cô đăng nhập vào trang facebook cá nhân rồi để đấy từ sáng đến tối. Cô bắt tay vào dọn dẹp căn phòng bừa bộn của mình. Lúc ngồi vào ghế, màn hình thông báo có một tin nhắn mới. Cô mở ra đọc, cô không thể tin tin nhắn đó lại đến từ người mà cô mong đợi bấy lâu dù bên cạnh cô giờ đây đã có Kang. Cậu nhất định phải hạnh phúc đấy. Cô vội vàng trả lời thì nick đã bị khóa. Neo không muốn chat với cô nữa. Cậu sợ nếu cứ tiếp tục cậu sẽ yêu cô đến mức không dừng lại được.


Cô ngơ ngác nhìn hộp tin nhắn chứa đầy những tin mà cô chat với Neo trong suốt thời gian vừa qua. Cô đọc đi đọc lại, hồi tưởng những ngày tháng vui vẻ khi ấy. Cô không biết như thế có phải là yêu không? Nhưng bất luận là yêu hay không yêu, Neo cũng không cần tìm đến cô để tâm sự nữa. Mạng ảo, giờ chat, khung chat... tất cả chỉ còn mình cô hoài niệm trong vô vọng.


***


Ngày giỗ mẹ, cô làm tất cả mọi việc. Cô mua hoa về đặt lên bàn thờ mẹ. Cô đích thân đi chợ, nấu những món mà mẹ thích nhất. Ba cô về thấy nhà cửa tươm tất, mâm cơm cũng đã dọn sẵn. Ông chỉ hừ một tiếng, không nói gì rồi bước vào phòng. Cô thắp cho mẹ một nén nhang. Chờ cho nhang tàn, cô vào phòng định gọi ba ra ăn cơm. Cô thấy ông gục đầu bên cửa sổ. Cô sè sẹ bước tới, giọng nghèn nghẹn nước. Con biết sự có mặt của con trên cõi đời này đã khiến mẹ ra đi. Nếu được đổi lấy, con thà... con thà... mình không xuất hiện thì tốt hơn... Ba cô quay lại, ôm đứa con gái lớn tồng ngồng vậy rồi mà vẫn còn mít ướt. Là ba đã sai, là tại ba. Ông lặp đi lặp lại câu này không biết bao nhiều lần. Khóc cạn nước mắt, ông vuốt tóc con gái. Từ giờ trở đi, gia đình ba người chúng ta sẽ sống hòa thuận với nhau.


Buổi tối đó, cả nhà cô quay quần, đầm ấm bên mâm cơm giỗ mẹ. Đã lâu rồi cô không được nhìn thấy nụ cười của ba cũng lâu rồi không được trong thấy vẻ phấn khởi trên gương mặt anh trai. Cô chợt hiểu ra chỉ cần tự nguyện trao đi yêu thương sẽ tìm thấy niềm vui cho bản thân.


Một buổi sáng vừa thức dậy, cô nhận được điện thoại từ Kang. Giọng anh đứt đoạn. Tuấn... nhập viện... em có thể đến được không? Em trai song sinh của Kang nhập viện rồi ư? Cô ngớ người ra một lúc lâu rồi vội vàng thay y phục đến bệnh viện nhanh nhất có thể.


Tới nơi, cô nhìn thấy Kang đứng tựa lưng vào tường ngoài phòng bệnh, vẻ âu lo ngập đầy trong đáy mắt. Cô bước đến thật khẽ, lại gần anh không hỏi cũng chẳng nói gì.


Tuấn mắc bệnh tim bẩm sinh, bệnh càng lúc càng nặng, có lẽ... có lẽ... Kang bỏ lửng câu nói và cô cũng chẳng cần anh nói nốt vế sau. Cô định an ủi anh vài câu nhưng mở miệng ngay lúc này dù là ý tốt cũng chẳng khiến anh vui lên được.


Cô mở cửa vào phòng, Tuấn đang nằm im thiêm thiếp trên giường. Đôi mắt nhắm nghiền. Đây là thời cơ tốt để cô có thể ngắm cậu một cách bình thản như chiêm ngưỡng những vì tinh tú qua kính hiển vi. Cô thốt lên khe khẽ, cậu ấy thật s

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chị dâu hất hàm bảo mẹ em ” Bà thấy thế mà không dọn đi à!”

Xem tử vi tháng 04/2017 của 12 cung hoàng đạo

Giữ trinh tiết cho đến ngày tân hôn, nào ngờ vừa lên giường đã bị chồng đuổi ra cửa

Xem tử vi ngày 15/03/2017 Thứ Tư ngày của 12 cung hoàng đạo

Con chết, gia đình mang một đứa trẻ khác đến lừa mẹ, thấy cô chịu cho con bú, cả nhà yên tâm để rồi 5′ sau quay lại…