đầu đi lên, nó buộc phải bước tiếp, nhanh chóng chọn ngay chỗ gần cầu thang nhất, dải chiếu để cả bọn ngồi. Cả bọn lúc đó cũng đủ run, không đứa nào dám đòi hỏi là phải ngồi sâu hơn, đứa nào cũng nghĩ ngồi gần cầu thang là hợp lý nhất. Hít một hơi dài, nhìn xung quanh khu vực tầng 6, Hùng bắt đầu lấy lại tinh thần, nó bắt đầu. – Quất thôi nhể, các chú, tươi tỉnh lên nào, sao chúng mày mặt tím ngắt hết cả lại thế? Sau câu nói hùng hồn đó, không khí đỡ nặng nề hơn, toàn cũng phấn khởi đốt nến, đặt bàn cầu cơ lên chiếu. Cả lũ cùng nhau chọn chỗ ngồi cho mình, quây tròn với nhau quanh bàn cầu cơ.Tiếng nói chuyện, chém gió bắt đầu râm ran. Hương bỗng trở nên liều lĩnh và phấn khích lạ thường, nó chọn ngay chỗ sâu nhất, nhìn chằm chằm vào bàn thờ, thản nhiên chỉ tay vào đó. – Ma kìa ^^. Khiêm á lên một tiếng mặt xanh lét, tay run cầm cập. Hương cười sằng sặc, Cả lũ hiểu ý, cười sằng sặc theo, đúng là thằng nhát chết, chỉ bảo là ma kìa, chưa nói gì khác, mà nó đã xanh hết cả tàu lá rồi – Khiêm ơi là Khiêm, làm gì có ma mà sợ. – Hương vừa nói, vừa chỉ tay ra đằng đó, vừa cười. Bỗng nhiên nó rụt tay lại, ngửa người ra đằng sau, và im bặt. cả lũ lại càng cười ầm ĩ, nhưng Hương vẫn tím tái, nhìn về phía bàn thờ. Hình như không phải nó đang đùa… Phần 3: Bí mật không dám nói Có gì đó không ổn… Hương vẫn im bặt mặt tái nhợt, không phải nó đang đùa.. Tiếng cười giảm dần khi phát hiện ra thái độ của Hương, thái độ rất kỳ lạ lạnh lùng, điên dại. Nó bắt đầu cười một mình, nụ cười lạnh ngắt trong trẻo của một đứa con gái, mà không, không phải cười, hình như là khóc. Cả lũ co rúm, nhảy xa ra khỏi Hương, để nó ngồi trỏng trơ một góc, không đứa nào thốt được lên lời. Hương lúc này ngồi một mình, dường như bóng tối đang bao trùm nó, nó lại dơ cánh tay của mình ra nhìn, vừa nhìn cánh tay, nó vừa cười, vừa khóc, một cách lạnh lẽo. Khung cảnh ghê rợn đó cứ thế diễn ra trước mắt của một lũ con trai, im lặng, kéo dài như bất tận. Rồi vỡ òa khi Hương đột ngột đứng dậy, hét lớn – Á Á Á Á Á Á Không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Khiêm gần như nằm xuống, nó sợ đến nỗi chỉ muốn được ngất đi, Định nhảy dựng lên và phi thẳng xuống cầu thang, Toàn và Khánh cũng nhanh chóng vừa đỡ Khiêm vừa chạy xuống. Quang cố níu lại nhìn một lúc, rồi cũng chạy xuống theo. Chỉ còn lại Hùng, tình anh em giữ nó lại, dù sợ căng dây đàn, nó vẫn cố hét lên: – Hương ơi, Hương ơi!!!!! Hương bỗng giật mình: – Cái gì ? Làm gì hét to thế? – Mày bị lên cơn động kinh à ??? Hương lúc này ngớ ra, hình như khoảng thời gian của nó bị đứt đoạn, nó im lặng nhìn xung quanh: – Ơ? Mọi người đâu rồi? – Mày vừa lên cơn, cả lũ chạy toán loạn rồi. Mày làm tao đau tim muốn chết luôn Hương bần thần, cố nhớ lại.. Hùng nói luôn: – Thôi xin mẹ, ngồi đó mà ngẩn ngơ, xuống, xuống ngay, tao ghê lắm rồi. Vừa nói, hùng vừa lôi Hương xuống. Ở dưới, cả lũ đang ngồi ở phòng của Khánh và tái nhợt chờ đợi, đứa nào đứa này đều chưa khỏi bàng hoàng bất ngờ. Hương vừa bước vào cửa, mấy đứa lùi lại hết, lúc này Hương chỉ bần thần cố nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Khánh hét lên: – Trời Hương ơi, em làm anh hết hồn luôn à @.@ Hương im lặng, không đáp lại, hình như nó nhớ ra được cái gì đó, chỉ chăm chăm nhìn vào cánh tay mình mặt buồn rười rượi. – Sao thế, vẫn đang phê à chị – Định tiếp lời. – Thôi kệ nó, cho nó nghỉ tý. – Hùng nói – Vừa nãy thằng nào chạy đầu tiên ? Cả lũ ồ lên, nhìn Định. Các cậu truyện tiếp tục, chém gió, chúng nó dần bớt sợ, nhưng khuôn mặt vẫn phần nào tỏ rõ sự ghê rợn. Đêm hôm đó, không đứa nào dám về phòng, cố ngồi kể lại chuyện vừa nãy với nhau, để quên dần đi nỗi sợ. Quote: Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 720×540. Bàn thờ và vật dụng ngổn ngang ở tầng 6 – Chuyện gì đã xảy ra? Một mình Hương xin phép về trước, tất nhiên không ai dám ngăn cản nó, nó là đứa con gái duy nhất, mà có vẻ nó chỉ bần thần, chứ nó không sợ, giữ nó lại có khi lại càng sợ. Cả lũ thống nhất, để ngày mai hỏi lại nó xem sao, và chờ trời sáng thì lên lấy lại bàn cầu cơ luôn. Chưa làm được gì, đã bị dọa rồi 
TẢI ẢNH VỀ MÁY Cứ thế, một đêm nặng nề trôi qua, ngủ không được nhiều lắm, nhưng đứa nào cũng dậy từ sớm, bây giờ cả lũ con trai đang đừng trước cửa phòng con Hương với sự tò mò. Chờ mãi.. chờ mãi… 6h, 7h vẫn ngồi ngoài cửa, râm ran nói chuyện, chờ đợi nó, chưa thấy động tĩnh gì. 8h Hùng quyết định gọi cửa. Cộc cộc cộc, không có tiếng đáp lại. Sốt ruột, Hùng dùng cả 2 tay đập cửa. Uỳnh Uỳnh!! Vẫn im lặng, không có tiếng động gì khác. Tất cả bắt đầu lo lắng, hay là đêm qua nó về phòng, rồi có chuyện gì trong phòng ? Bắt đầu lao vào đập cửa, và gọi rộn ràng cả tầng 3 tòa nhà. Cuối cùng thì cũng có tiếng then cửa. Lạch cạch.. lạch cạch… cánh cửa từ từ mở ra, bên trong tối thui, không ai thấy Hương đâu.. Quang là đứa lo lắng nhất, nó từ từ đẩy cánh cửa ra… Một bầu không khí im ắng, nặng nề đến khó tả… Bỗng “Oàng…” Cả lũ hét toáng, nảy ra đằng sau, Hương nhảy ra cười khoái chí, nó làm một phát cả lũ phải đứng tim. Khiêm hổn hển thở: – Hương ơi… Em làm anh phải vô viện mất thôi Khánh quyết định: – Anh em, hôm nay thứ 7, cả nhà đi ăn sáng, Khánh mời. Quả là quyết định tuyệt vời, vừa ăn sáng, vừa hỏi thăm nó luôn. Bữa sáng trôi qua khá là lạ lùng, vừa ăn, vừa hỏi, từng người hỏi, mỗi người một câu, nhưng Hương chỉ im lặng, vừa rồi nó còn tý tửng dọa cả nhà, gìờ nó lại trầm ngâm, hỏi gì nó cũng “không nhớ”, “không biết”, rồi nó lại nhìn cánh tay. Chắc chắn là nó biết cái gì đó, nhưng nó đang cố giấu, mặt nó giờ buộn rười rượi.. nhìn tội lắm. Biết chắc rằng không hỏi được gì hơn, cả lũ đành cố ngồi ăn sáng trong im lặng, tò mò.. thời tiết hôm nay ảm đạm quá… Bữa sáng kết thúc, Toàn ngớ người.. – Ah, bàn cầu cơ của em, em mượn đó, phải lên lấy về đem trả. – Đừng, đừng lên đó – Hương giật thót ngăn cản. Khánh tự tin: – Sáng rồi… sợ gì. Để tý anh lên lấy cho. – Đừng, đừng lên – Hương bắt đầu mất bình tĩnh. – Sao, có vấn đề gì mà em cứ giấu thế ? – Quang bắt đầu lo lắng. – Không, chỉ là em không muốn ai lên thôi. – Hương lại trở lại cái vẻ trầm ngâm, bí hiểm, và lại nhìn vào cánh tay. – Tay mày bị sao thế ? Hôm qua mày bị gì? – Hùng tò mò. – Không sao, không biết – cái vẻ trầm ngâm của nó bắt đầu khiến mọi người khó chịu. – Để tao lên lấy cái bàn cầu cơ – Hùng gắt. Cậu truyện trở nên im ắng, khi có người to tiếng. Tất cả lại kéo nhau về phòng của Khánh & Khiêm ở tầng 4, Hương lại xin phép đi có việc, tự nhiên nó trở nên bí ẩn lạ thường. Khánh lên lấy bàn cầu cơ xuống, Ở dưới bắt đầu chém gió trở lại trong khi chờ Khánh về. 5′ trôi qua, Định tò mò.. – Ủa? lên tầng 6 thì mấy giây thôi mà, sao lâu thế ? Vừa dứt lời, cánh cửa phòng khánh đập “Uỳnh” Khánh lao vào, mặt tái nhợt… hổn hển thở, không nói được câu nào… – Sao sao ? Thế nào thế ? – Toàn hốt hoảng. Khánh vẫn tái nhợt, tay cầm cốc nước trên bàn, uống một hơi, rồi ngồi x
