Đọc truyện ma- Vùng đất vô hình - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Đọc truyện ma- Vùng đất vô hình (xem 2091)

Đọc truyện ma- Vùng đất vô hình

kẽ hở của trận pháp để đi vào. Đệ chỉ lo không đấu được con yêu quái dưới giếng mà thôi. ” Minh Dũng cau mày lại, khuôn mặt gã đầy lo lắng. Gã từng bị con yêu quái thôi miên môt lần mà chả hiểu tại sao. Minh Khánh an ủi gã: “Sư huynh không cần lo lắng quá. Chúng ta bắt ma quỷ cả chục năm, chẳng lẽ hai người lại sợ một con yêu đã bị giam cầm ba trăm năm?” Minh Dũng trả lời: “Sư đệ, con yêu quái này bị giam ba trăm năm vẫn sống sót, phép thôi miên của nó cũng rất lợi hại. Chúng ta nên cẩn thận vẫn hơn.” Minh Khánh cười: “Phép thôi miên của con yêu quái này sư đệ đã gặp qua mấy lần. Sư huynh không biết nên mới bị trúng thôi. ” Minh Dũng ngạc nhiên lắm: “Sư đệ biết nó làm phép thế nào?” Minh Khánh cười to: “Đơn giản lắm, sư huynh cũng biết, có rất nhiều loại động vật có thể phát ra những thứ âm thanh mà tai người không thể nghe thấy, như dơi, hoặc cá heo chẳng hạn. Có những loại yêu quái có thể phát ra loại âm thanh hệt như thế, nhưng lợi hại hơn nhiều. Nó khiến chúng ta trở nên mê muội, thậm chí có thể điều khiển được người nghe. Kẻ bị hại cũng không hề biết mình đang bị thôi miên cho đến khi con yêu quái bắt đầu khống chế được đầu óc họ. Muốn chống lại loại thôi miên này chỉ cần phong bế thính giác là được.” Minh Dũng nghe thế mừng lắm, nói: “Vậy trưa ăn cơm xong chúng ta xuống dưới đó. Sư huynh muốn thử xem bản lĩnh của con yêu quái lợi hai tới mức nào mà dám bắt sư huynh những ba ngày.” Trưa hôm đó, hai người được dân làng thết một bữa no. Cơm nước xong xuôi, hai người nhảy xuống giếng. Sau khi Minh Dũng sử dụng phép thuật ngăn chặn mạch nước ngầm, tự nhiên trên thành giếng lộ ra một cái hang nhỏ, đủ ột người đi vào. Hai người theo từng bậc thang đá ẩm ướt đi xuống. Bên dưới là một cái động vuông vắn, hẳn là do con người tạo ra. Hai người bước trong bóng tối. Nơi đây vừa ẩm ướt lại có nước giọt từ trên đầu xuống có vẻ lạnh lẽo. Đá lửa bị ướt khiến Minh Dũng không thể đốt đèn lên. Gã đành rón rén lần mò trong bóng tối. Bỗng Minh Dũng dẫm phải một cái gì đó mềm mềm. “Méo” Có tiếng con gì kêu lên. Minh Dũng sợ lắm vung kiếm chỉ vào vật đó. Minh Khánh cúi xuống, bế nó lên. Minh Dũng mới nhìn ra đấy là một con mèo đen béo ị. Hai mắt nó sáng trắng trong đêm tối. Con mèo nhìn Minh Dũng một cách thù hằn vì cái tội dẫm lên người nó. “Ngoáo.” Cái giọng của nó làm Minh Dũng thấy buồn cười. Đây hẳn là một con mèo thiến. Thông thường khi phong ấn ma quỷ, người ta thường để một con mèo đen hoặc chó đen trấn giữ, nhưng mèo thiến thì gã mới gặp lần đầu tiên. Hai người tiếp tục đi vào trong. Nơi đây chắc hẳn là ổ của con yêu quái, không chỉ có chăn gối mà cả một cái đệm nữa. Phía bên cạnh ổ có một người đang nằm, xem ra y là vị khách bất hạnh từ nơi xa đến cầu nguyện mà dân làng nói. Hai người đỡ y dậy. Hơi thở của người khách vẫn đều đều như đang ngủ. Xung quanh cái ổ đêu là vách đá. Minh Dũng kỳ quái lắm. Hắn lau khô viên đá lửa, bắt đầu châm đèn lên. Mãi rồi đèn cũng sáng. Minh Dũng tìm xung quanh một lúc lâu mới viết vào bàn tay Minh Khánh: “Xem ra con yêu quái không ở nơi đây.” Hai người vì phong bế thính giác nên phải dùng cách này để nói chuyện. Minh Khánh viết vào bàn tay gã. “Đệ không cảm giác thấy yêu khí.” Minh Dũng lại viết: “Có khi nào yêu quái lợi dụng lúc bọn ta ngưng phong ấn lại, trốn ra ngoài rồi không?”

-“Không thể. Khi chúng ta dừng phong ấn, chỉ có một đường ra duy nhất. Kể cả khi con yêu quái dùng phép tàng hình, âm nhãn của đệ cũng sẽ nhìn thấy.” Minh Khánh viết vào tay Minh Dũng như thế. -“Vậy là con yêu quái đã thu hết yêu khí lại và nấp vào đâu đó?” -“Sư đệ cảm giác nó vẫn còn đâu đó quanh đây.” -“Vậy làm sao tìm ra nó?” -“Đệ sẽ đọc Hàng Yêu Kim Cô Chú.” -“Không được, nó sẽ làm hao tổn công đức của sư đệ. Để sư huynh đọc.” Nói rồi Minh Dũng ngồi xuống, hai chân xếp bằng. Đôi mắt gã nhắm lại, miệng hơi lẩm bẩm: “Công đức vô lượng, yêu ma quỷ quái …” Bỗng nhiên có tiếng ai đó vang lên trong đầu hai người, thanh âm vừa buồn phiền vừa tức giận: “Đừng đọc. Các người không còn trò gì khác hay hơn à?” Minh Dũng nghe vậy liền quát: “Yêu ma quỷ quái ở đâu mau hiện hình.” -“Ở trước mặt mi nè.” Minh Dũng nhìn quanh, cuối cùng thấy con mèo đen béo trên tay Minh Khánh. Nó trừng mắt le lưỡi với gã, rồi “Méo” một cái. Minh Dũng hỏi: “Mi là yêu quái?” Con mèo lại ‘méo’ một cái, lắc lắc cái đầu. “Trả lời bằng tiếng người.”Minh Dũng quát nó. “Ta không phải là yêu quái.” Trong đầu hai người lại có một giọng nói như thế. Minh Dũng hỏi lại. “Vậy mi là cái gì?” Con mèo vểnh râu lên. “Ta là mèo tiên.” Rồi lai lịch của con mèo được Minh Dũng khai thác triệt để. Thì ra con mèo này là một loại mèo trong truyền thuyết – linh miêu. Người ta cho linh miêu là đứa con sinh ra từ sự ‘yêu đương’ kỳ lạ giữa một con mèo cái đen tuyền với một con rắn hổ chỉ ăn loại thịt duy nhất là thịt cóc. Linh miêu ra đời không phải ở một làng xóm, ở một ngôi nhà có chủ nào hết, mà thường ra đời trong một ngôi miếu hoang, một bờ ao vắng, hoặc dưới một khu đầm lầy lau lách. Linh miêu thường có mắt sáng và chói rực trong bóng tối như hai cục ngọn đèn, phừng phừng lửa giận. Đó cũng là đôi mắt giúp loài mèo này có thể nhìn thấy và liên lạc được với ma quỷ vô hình, để cùng hợp lực khiến người chết ngồi dậy thành quỷ nhập tràng. Con mèo trên tay Minh Khánh chính là một con linh miêu như thế. Chỉ có điều nó may mắn hơn những con linh miêu khác, sinh ra ở một khu vườn hoang vắng bên trong kinh thành. Con mèo được một người làm vườn già nua chăm sóc, nuôi lớn. Ông đặt tên nó là Mun, một cái tên rất thông thường của loài mèo. Sau khi ông lão làm vườn chết đi, Mun phiêu bạt qua nhiều nơi. Đến năm Mun được năm mươi tuổi, Mun gặp được một tay đạo sĩ. Lão dạy cho Mun tu luyện thành yêu quái, dạy cho Mun nghe hiểu tiếng người. Lão nói Mun có tuệ căn, nếu chịu khó tu luyện sẽ thành tiên. Một ngày lão đi đâu về, hí hửng đem cho Mun một quyển sách, bảo là đây là sách dạy tiên thuật. Mun xem trên bìa sách có viết hai chữ: “Cấm Thư”. Mun tò mò lắm, mở ra đọc trang đầu tiên. Ai dè vừa đọc dòng đầu, thì Mun sợ quá, xù hết cả lông, vội gấp sách lại. Hàng chữ viết: “Tu đạo xưng hùng, dẫn đao tự cung.” Ai ngờ buổi tối khi nghe nói Mun không muốn tập luyện theo quyển sách, lão đạo sĩ mừng lắm. Lão nói Mun có ý chí rất kiên định, rất thích hợp để tu luyện Cấm Thư. Thế là lão vung dao cắt hộ Mun. Từ đấy Mun sống cuộc sống của mèo thiến. Tiếng ‘Ngoao’ oai hùng của Mun biến thành tiếng ‘Méo’ dài và the thé. Những tháng ngày hoan lạc thâu đêm với đám mèo cái trong vùng biến mất. Thay vào đó là cuộc sống chỉ ăn và ngủ. Bù lại, Mun học được bảy mươi hai phép thần thông biến hóa trong sách. Pháp lực của Mun tiến bộ theo từng ngày. Sau đó chán cuộc đời ăn và ngủ, Mun bỏ nhà đi bụi. Đó là những năm tháng tuyệt vời nhất trong đời của Mun. Mun ăn những thứ thức ăn ngon nhất, uống những thứ nước ngọt nhất, ngủ ngay trên chiếc giường êm nhất. Mun tung hoành khắp ba mươi sáu phố phường đất kinh thành và cả hoàng cung. Mãi cho đến khi vị vua chịu không nổi, bắt đầu cầu cứu người tu đạo thì cuộc sống sung sướng của Mun mới chấm dứt. Người tu

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Quá Khứ Lầm Lỗi Và Bài Học Cuộc Đời Voz

Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Thế giới này điên rồi

Vợ vượt giới hạn với rất nhiều người có quyền, chức

Đúng ngày giỗ đầu vợ về nói: “Em bị chết oan”