c gia truyền. Con trai bà uống hai năm, bệnh đỡ nhiều, cũng biết đọc biết viết, giờ vào làm việc trên huyện nha. Cái giếng sẽ tuyệt vời biết bao nếu không xảy ra những chuyện gần đây. Vào một đêm trời gần về sáng, cô Quy lại như thường lệ lại mang rau ra giếng Đá rửa trước khi bán ở chợ. Cái giếng gắn bó với làng đã qua nhiều thế hệ và trở thành một nét sinh hoạt riêng của làng, mọi công việc từ nấu ăn, tắm rữa đều lấy nước từ giếng. Cô Quy thả gầu xuống giếng múc nước. Kì lạ, chiếc gầu không chạm mặt nước mà va phải vật gì cứng làm phát ra tiếng lộp cộp. Thấy lạ cô Quy cúi đầu nhòm xem xem vật gì dưới giếng. Và cô há hốc mồm khi dưới giếng là một cái đầu mèo to. Hai mắt nó sáng như hai ngọn đèn màu trắng. Nó nhìn cô chằm chằm. Không thể nói hết nỗi sợ hãi của cô Quy lúc này, cô vội vứt gầu, vứt cả rau, chạy một mạch về nhà và kể lại mọi chuyện cho chồng con nghe. Sáng hôm sau cả làng ai cũng biết chuyện cô Quy gặp ma. Một số người xuống giếng để tìm xem có mèo chết dưới đó không, nhưng chẳng thấy gì. Đêm hôm đó, cô Quy mất tích. Cả làng nhốn nháo đi tìm.Chồng con cô sợ ma bắt, ra giếng tìm nhưng cũng chả thấy. Ba ngày sau, cô Quy tự nhiên trở về. Ai hỏi ba ngày nay ở đâu làm gì thì cô cứ bảo là không nhớ. Có người ác độc trong làng còn nói rằng cô bịa chuyện ma để đi ở nhà tình nhân nhưng hầu hết mọi người đều tin lời cô. Cô Quy trở về thì đêm ấy lại có người mất tích. Lần này là ông Cà nhà cuối xóm. Nghe đâu buổi tối ông ra giếng lấy nước về nấu cháo cho con dâu mới đẻ. Ông Cà cũng đi một lần ba ngày. Khi trở về ông cũng giống cô Quy, tức là không nhớ một chút gì. Rồi đến lượt bé Tâm, rồi bà Hồng, tất cả đều được cái giếng cho đi chơi ba ngày. Dân làng sợ lắm, biết ở trên huyện có thầy bắt ma rất giỏi, liền mời thầy về làng. Minh Dũng sau khi chia tay Minh Khánh, Minh Long ở huyện Nha Nghi, liền qua sông đến huyện Tân Phúc. Gã một mặt trừ ma bắt quỷ, một mặt tuyên dương phái Phổ Linh. Sau khi sư thúc mở cửa địa ngục, ma quỷ cũng bắt đầu nhiều lên, uy tín của gã càng lúc càng cao, đến dân ở các nơi khác cũng biết tiếng Minh Dũng. Dân xóm Tả Nguyên đến mời Minh Dũng đi bắt ma. Gã cũng không từ chối. Trước khi đến gã dặn dân trong làng chuẩn bị trước chó, gà, tiền vàng các loại lễ cúng. Xong xuôi, gã mới thu thập hành lí, mang theo lệnh bài, kiếm, một ít tà vật bùa chú đến. Hôm mà Minh Dũng đến nơi thì lại có người bị cái giếng bắt. Lần này là một thanh niên trẻ khỏe ra gánh nước buổi trưa. Minh Dũng quyết chí tìm cho ra con ma. Gã bắt đầu điều tra về nguồn gốc cái giếng, cả những người từng bị giếng bắt. Qua điều tra gã phát hiện một điều, cái giếng đã có từ khoảng ba trăm năm trước, và việc người bị bắt như thế này xảy ra lần đầu. Minh Dũng kiểm tra những người bị bắt. Bọn họ đều thật sự không nhớ gì trong thời gian ba ngày biến mất. Lúc trở về thứ duy nhất bọn họ cảm thấy là.. ‘đói’. Trên người bọn họ cũng không hề có một chút âm khí, oán khí nào. Minh Dũng cho kết luận là dưới giếng có một con yêu quái, hoặc bản thân cái giếng chính là yêu quái. Thầy trừ tà, nhất là những người có tâm chí kiên định, lại có bảo vật hộ thân như Minh Dũng, làm sao có thể sợ yêu quái. Gã bèn giắt kiếm bên hông, một tay cầm lệnh bài, lặn xuống giếng. Suốt hai ngày, Minh Dũng không tìm ra con yêu quái đâu. Hắn chỉ cảm thấy cái giếng được bao bọc bởi một loại trận pháp rất inh. Tối hôm đó, Minh Dũng lại ra giếng. Gã hi vọng ban đêm âm khí nhiều sẽ dễ dàng tìm được con yêu quái. Lúc gần tới cái giếng, Minh Dũng chợt thấy một cái bóng người xiêu vẹo đi trên thành giếng. Gã hỏi : “Ai đấy?” Người đó giật mình ù té chạy. Minh Dũng rút kiếm gỗ đuổi theo. Người đó chạy được mấy bước thì ngã vào một bụi cây. Minh Dũng từ từ tiến lại, hai mắt mở to. Gã muốn xem kẻ đó là người hay quỷ. Đột nhiên trong lúc này có một âm thanh kỳ lạ dưới giếng vọng lên. Minh Dũng cảm thấy đầu óc trở nên mơ hồ, giống như lúc say rượu. Tiếp đó gã cảm thấy mình muốn ngủ và không biết chuyện gì diễn ra tiếp sau nữa.
Lúc Minh Dũng tỉnh lại thì gã cũng đã được cái giếng cho đi chơi ba ngày. Gã chỉ nhớ mang máng là bị kéo vào một nơi tăm tối, sau đó suốt ba ngày có ai đó thẩm vấn gã. Từ chuyện môn phái đến chuyện bắt ma, rồi cả chuyện tình yêu vợ con nữa. Gã còn nhớ được giọng nói the thé của con yêu quái. Suốt ba ngày Minh Dũng chỉ được nó cho uống nước, cơm thì không được ăn. Ba ngày sau con yêu quái bỏ lại Minh Dũng bên thành giếng. Cái kiếm và lệnh bài của chưởng môn vẫn nguyên vẹn trong tay, chỉ có điều ký ức của gã giống như bị một cái gì tẩy xóa khiến chỉ nhớ mang máng về chuyện đó. Trở về Minh Dũng lại lặn xuống giếng tìm con yêu quái thêm một ngày nhưng vẫn không tìm được gì. Quá thất vọng gã chào từ biệt trưởng làng rồi quay về huyện Tân Phúc, hi vọng kiếm thêm được trợ thủ. Thấy sư đệ đã về đến nơi, Minh Dũng mừng lắm chạy sang, rồi nhân dịp uống trà thì kể chuyện này cho sư đệ Minh Khánh thấy việc này rất kỳ quái, bèn nói mai hai anh em đi xóm Tả Nguyên xem hư thực thế nào. Thế là mờ sáng, lúc thành vừa mở cửa, có hai người đạo sĩ vội vã đi ra. Bọn họ thuê một cái xe bò đến xóm Tả Nguyên. Tới nơi, hai người không đi đến cái giếng mà vòng quanh xem địa thế, phong thủy của làng. Người trong làng thấy Minh Dũng quay lại, hồ hởi chào gã. Bọn họ hi vọng vào ‘thầy’ lắm. Nói chuyện với họ, Minh Dũng mới biết sau khi hắn trở về, lại có người phải thế chỗ hắn. Đó là một người khách ở nơi xa tìm đến cầu nguyện. Dân làng vừa thấy y bày đồ cúng xong, ngoảnh đi ngoảnh lại chả thấy người đó đâu nữa. Xem xét hết địa thế rồi, Minh Khánh và Minh Dũng mới bắt đầu ra giếng. Cả xóm xúm lại xem hai thầy cởi trần, tay cầm kiếm tay cầm bùa lặn xuống. Dưới giếng rất ấm áp. Nước từ mạch ngầm trào ra liên tục hai người mãi mới mò được xuống đáy. Lúc lên Minh Khánh nói với Minh Dũng: -“Sư huynh, cái giếng này một cái phong ấn rất mạnh. Nó dựa vào một cái trận pháp gọi là thủy thổ mộc liên hoàn trận. Thành giếng chắc hẳn là làm từ một loại gỗ quý chuyên để trấn áp tà ma. Đất xung quanh cái giếng cũng là một loại đất lấy từ chiến trường, có khả năng đàn áp hết mọi thứ pháp thuật. Loại trận pháp này đã thất truyền hơn một trăm năm rồi, không ngờ vẫn còn thấy xuất hiện ở đây.” Minh Dũng nói: – “Sư huynh đã điều tra rồi, cái giếng này có từ ba trăm năm trước, cho đến nay vẫn giữ nguyên như ban đầu. Dân làng đến ngày rằm tháng sáu chỉ tổ chức lau chùi dưới đáy thôi chứ không đụng chạm gì đến giếng cả.” Minh Khánh gật đầu. – “Có khả năng trải qua ba trăm năm, đất quanh giếng bị đồng hóa nhiều, không còn đủ khả năng trấn áp tà ma nữa, khiến cho con yêu quái dưới đáy có thể sử dụng pháp thuật xuyên qua phong ấn. ” Minh Dũng hỏi: “Bây giờ làm sao?” Minh Khánh trả lời: “Phải xuống dưới đấy tìm con yêu quái thôi. Lúc nãy sư đệ thấy dưới đáy giếng có một cái vùng rất tối chứa nhiều yêu khí. Đó hẳn là nơi con yêu quái ở.” Minh Dũng gật đầu : “Âm nhãn của sư đệ nhìn thấy chắc là không sai. Chỉ có điều chúng ta xuống bằng cách nào.” Minh Khánh nói: “Chỉ cần chặn mạch nước lại, phong ấn sẽ mất đi năng lượng để vận chuyển. Chúng ta sẽ lợi dụng