Đọc truyện ma- Vòng Xoáy Chết - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Đọc truyện ma- Vòng Xoáy Chết (xem 3656)

Đọc truyện ma- Vòng Xoáy Chết

ashita sắc bén hơn nhiều so với những gì người ta đoán được khi nhìn vẻ bề ngoài mập mạp của anh ta. Ando luôn cố thẳng thắn hết mức khi nói chuyện với Miyashita, nhưng anh không thể chắc có thể nói mình đang “theo đuổi” một người phụ nữ chỉ mới gặp hai lần.Anh không biết trả lời thế nào, vậy nên anh chẳng nói gì cả. “Cô ta hẳn phải như thế nào đó thì mới khiến cậu quên bữa tiệc chia tay của Funakoshi.” Ando vẫn không nói gì. “Thế thì, tôi mừng cho cậu. Đừng lo – này, sao không đưa cô ấy đến? Chúng tôi sẽ đón tiếp cô ấy, cậu biết mà. Với vòng tay rộng mở.”“Chúng tôi chưa đến mức đó.” “Cậu làm ăn chậm quá?” “Có thế nói như thế.” “Ờ, tôi không thể làm khó cậu nữa.”“Xin lỗi nhé.” “Cậu có biết đã xin lỗi tôi bao nhiêu lần hôm nay chưa? Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ để cậu vắng mặt. Và để giải thích cho việc đó, tôi sẽ loan tin là cậu đã có bạn gái, cậu cứ liệu đấy.” Miyashita cười lớn, và Ando biết rằng anh sẽ không thể bực mình với gã này được. Sự an ủi duy nhất mà Ando đón nhận trong những ngày buồn rứt ruột, sau khi con chết và vợ bỏ, là từ một món quà Miyashita đã tặng anh. Miyashita không nói với anh “hãy vui lên” hoặc bất cứ lời vô nghĩa nào kiều thế; thay vào đó anh ta tặng Ando một cuốn tiểu thuyết và nói “Đọc cái này đi.” Lần đầu tiên Ando biết bạn mình quan tâm đến văn chương; cũng là lần đầu tiên anh phát hiện ra rằng sách có thể mang lại sức mạnh thực sự. Cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại Bildungsroman[5'> , kể về một thanh niên bị tổn thương cả về tình cảm lẫn thể xác đã học cách vượt qua quá khứ của mình. Cuốn sách vẫn chiếm một chỗ trang trọng trên giá sách của Ando. “Nhân tiện.” Ando thay đổi chủ đề, “cậu có biết gì về mẫu mô của Ryuji không?” Chính khoa Bệnh học chỗ Miyashita là nơi thường xuyên xử lý các bệnh phẩm cần được phân tích. “À, cái đó.” Miyashita thở dài. “Có chuyện gì thế?” “Tôi không biễt phải nói với cậu như thế nào. Tôi không thể hiểu làm sao cả. Cậu nghĩ giáo sư Seki là người thế nào?” Seki là bác sĩ phụ trách phòng thí nghiệm bệnh lý. Ông nổi tiếng với nghiên cứu về sự hình thành ban đầu của các tế bào ung thư. “Tôi nghĩ về ông ta thế nào à? Là sao?” “Ông già ấy đôi khi hay nói những điều buồn cười.” “Ông ta nói gì?” “Ông ta không quan tâm đến sự tắc nghẽn động mạch. Câu có nhớ phần họng bị ung loét không?” “Tất nhiên.” Chỗ ung loét đó không đáng chú ý lắm, nhưng anh vẫn nhớ rõ. Anh đã bỏ qua nó nếu người trợ lý không lưu ý anh. Sau khi mổ, anh đã cắt toàn bộ phần bị ung loét. “Ông ta chỉ nhìn cài đó một lần bằng mắt thường, và cậu nghĩ ông gì nói nó giống cài gì?” “Thôi đi, nói tôi nghe nào.”“Được rồi, được rồi, tôi nói đây: ông ta bảo nó giống cái ta nhìn thấy trên người bị bệnh đậu mùa.” “Bệnh đậu mùa?” Ando vô tình kêu lên. Đậu mùa đã bị xóa sổ sau một đợt tiêm chủng được tiến hành trên toàn cầu. Kể từ một ca ở Somalia năm 1977, trên thế giới chưa có báo cáo về một bệnh nhân nào khác. Năm 1979, Tổ chức Y tế Thế giới tuyên bố bệnh đậu mùa đã bị xóa sổ. Đậu mùa chỉ ảnh hưởng trên người. Không có nạn nhân nghĩa là virus đã thực sự tuyệt diệt. Những mẫu virus cuối cùng được giữ đông lạnh trong nitơ lỏng tại Matxcơva và một phòng thí nghiệm ở Atlanta, bang Georgia. Nếu xuất hiện một ca mới, chỉ có thể xuất phát từ một trong hai cơ sở nghiên cứu này, nhưng với sự thắt chặt an ninh ở những nơi có loại virus này thì điều đó không thể xảy ra được. “Ngạc nhiên chưa?” “Chắc chắn là có nhầm lẫn.” “Có thể lắm. Nhưng ông già nói thế đấy. Tôn trọng ý kiến của ông ta đi nào.” “Bao giờ cậu có kết quả?” “Khoảng một tuần. Nghe này, nếu thực sự chúng ta phát hiện ra virus đậu mùa, thì có chuyện lớn với cậu đấy.” Giọng Miyashita có vẻ sửng sốt; chính Ando cũng không tin điều này. Anh tin chắc đó là một nhầm lẫn hoặc gì đó tương tự. Chuyện này cũng hiển nhiên, vì các giáo sư ngành y ở tuổi anh chưa có dịp nhìn tận mắt một bệnh nhân đậu mùa. Cách duy nhất để tìm hiểu về bệnh này là thông qua các chuyên gia nghiên cứu về virus. Ando đã có lần nhìn thấy trong một quyển sách tấm ảnh một đứa trẻ bị phát ban đậu mùa. Một đứa trẻ đáng yêu, bị những mụn mủ to bằng hạt đậu hủy hoại tàn nhẫn, đang hướng cái nhìn trống rỗng vào máy ảnh. Những vết lở loét là đặc điểm đầu tiên nhìn thấy được của bệnh đậu mùa. Ando nhớ hình như đã được đọc ở đâu đó rằng bệnh lên đến đỉnh điểm một tuần sau khi nhiễm. “Trước hết, Ryuji không có phát ban trên da.” Điều đó nhìn qua cũng có thể thấy rất rõ. Da của Ryuji trơn bóng dưới ánh đèn. “Nghe này. Điều này quá ngớ ngẩn, thậm chí tôi còn không muốn nói đến. Cậu có biết đậu mùa có xu hướng tạo ra các vật cản trong máu, với tỉ lệ tử vong gần 100% không?” Ando lắc đầu, “Không.” “Thế mà có đấy.” “Đừng bảo tôi đấy là nguyên nhân khiến Ryuji bị nghẽn động mạch.” “Tốt thôi, thì tôi sẽ không nói. Nhưng nghe này, các saccôm ở thành trong động mạch của anh ta – thế đó là cái gì? Cậu đã quan sát nó dưới kính hiển vi chưa?” Ando không trả lời. “Điều gì đã gây ra cái đó?” Ando không trả lời được.“Tôi hi vọng cậu đã tiêm chủng,” Miyashita cười. “Dù sao, chuyện khá hài hước phải không? Nếu mọi việc xảy ra như thế.” “Đừng đùa nữa, tôi đang nghĩ chuyện khác.” “Chuyện gì?”“Quên bệnh đậu mùa đi, nhưng giả sử saccôm trong động mạch của anh ta thực sự do một loại virus nào đó gây ra, hẳn phải có những người khác bị chết với các triệu chứng tương tự.” Miyashita lẩm bẩm. Anh ta đang cân nhắc các khả năng. “Có thể lắm. Không thể loại trừ được.” “Nếu cậu rảnh rỗi, thử hỏi người ở bệnh viện đại học khác xem? Cậu có nhiều mối quen biết. Sẽ không khó đâu.” “Hiểu rồi. Tôi sẽ xem liệu còn thi thể nào có những triệu chứng tương tự không. Nếu nó đúng là một phần của một hội chứng lớn hơn, thì chúng ta gặp rắc rối rồi.” “Đừng lo. Chúng ta sẽ có một trò để cười về chuyện này. Tôi cá đấy.” Họ chào tạm biệt và gác máy cùng một lúc. Không khí ban đêm ẩm thấp lẻn vào phòng qua cửa sổ đang mở. Ando ra đóng lại, anh ngó đầu ra ngoài trước khi đóng. Mưa dường như đã tạnh. Đường phố ngay phía dưới được chiếu sáng bởi những cột đèn đặt cách đều nhau; những vết bánh xe đã khô song song chạy dài típ tắp. Ánh sáng đèn pha chảy tràn trên đường cao tốc Metropolitan số 4. Hơi nước hòa lẫn vào tiếng ồn ào không dứt của thành phố, chuyển thành một cơn lốc nhẹ. Anh đóng sập cửa sổ, làm vụt tắt âm thanh. Ando lấy một cuốn từ điển y khoa trên giá sách và giở ra. Anh hầu như chẳng biết gì về đậu mùa cả. Chẳng ích gì khi nghiên cứu bệnh đó trừ khi bạn quan tâm về mặt học thuật đối với các loại virus. Virus đậu mùa là tên phổ biến của các loại virus variloa major và variloa minor, thuộc giống orthopoxvirus, trong họ virus truyền bệnh. Varuika major có tỷ lệ gây tử vong ba mươi đến năm mươi phần trăm, trong khi variola minor là dưới năm phần trăm. Ngoài ra cũng có những virus gây bệnh đối với khỉ, thỏ bò và chuột, nhưng gần như không có ca nào như thế ở Nhật Bản; thậm chí nếu có bùng phát, chúng cũng không làm phát triển đến mức nguy hiểm nghiêm trọng, chỉ gây mẩn đỏ cục bộ là cùng. Ando gấp cuốn từ điển lại. Chuyện có vẻ buồn cười. Giáo sư Seki chỉ nhìn thoáng qua bằng mắt thường vào vết loét. Hơn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bí mật kinh hoàng đêm tân hôn

Cô vợ nhí đáng yêu

Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ

Hào môn thịnh sủng: Cô vợ ngang ngược của tổng giám đốc thần bí

Thương một người không nhất thiết phải chung đường. Chỉ cần người vẫn ổn là đã đủ…