Đọc truyện ma- Trở lại hoang thôn mở đầu - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- Trở lại hoang thôn mở đầu (xem 1997)

Đọc truyện ma- Trở lại hoang thôn mở đầu

hơn là bức ảnh của Tiểu Chi không phải được in trên mặt sau tấm thẻ biên nhận bưu kiện của người mê sách sao? Giả dụ là Lâm U (A Hoàn) gửi thẻ cho tôi, vậy thì sao lại có ảnh của Tiểu Chi nhỉ? Tôi không thể tưởng tượng nổi có người lại biết được dung nhan của Tiểu Chi, trừ khi là hội bạn học của Tiểu Chi trước khi cô ấy qua đời, nhưng ngôi trường đó không liên quan gì tới đại học S. Trong “Quán trọ Hoang thôn” tôi cũng chưa từng tiết lộ về trường đại học của Tiểu Chi lúc cô ấy sòn sống, Lâm U (A Hoàn) không thể tìm thấy chỗ đó được. Trừ khi – Lâm U (A Hoàn) vốn dĩ là u hồn, cô ta gặp Tiểu Chi ở một thế giới khác. Nếu như đọc người lại, hai chữ “Lâm U”, thì không phải là “U Linh” sao? Hóa ra cô ta đã ngầm ám thị cho tôi từ trước rồi. Khoan đã, tôi cúi đầu suy nghĩ thật kĩ. Đúng, còn cả nguyên nhân thực sự khiến Tô Thiên Bình trở thành người thực vật, cho tới tận giờ vẫn là một bí ẩn không có lời giải. Còn có cả một vấn đề cũng bị bỏ sót – Xuân Vũ không phải là đã từng nói với tôi sao, nửa năm trước bốn người họ cùng một lúc mơ thấy một cô gái, Xuân Vũ nói cô gái đó chính là A Hoàn trên bưu thiếp. Bất luận hội Xuân Vũ mơ thấy ai, nhưng ít nhất không thể là con gái của Hứa Tử Tâm – họ không hề quen biết Lâm U, sao lại có thể trong cùng một đêm mơ thấy cô ấy? Nghi vấn vẫn cứ trùng trùng điệp điệp. Vậy thì tôi cũng chỉ còn lại hơn một ngày sao? Bây giờ đã là hơn 9 giờ tối ngày thứ 6 sau khi Tô Thiên Bình xảy ra chuyện, tính đến đúng 12 giờ đêm ngày thứ bảy, tổng cộng vẫn còn chưa tới 27 tiếng đồng hồ. 27 tiếng đồng hồ… Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, kim đồng hồ nhích từng giây từng giây, thời gian vĩnh viễn không bao giờ đến muộn. Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nữ lanh lảnh trong đám tạp âm vọng lại. Giọng nói này hình như có ma lực nào đó xuyên thấu vô số những tạp âm khác, trực tiếp tiến thẳng vào não tôi. “Linh hồn đang vẫy gọi/ Hát câu ca dao cổ xưa, xa lạ mà thân thuộc/ Bầu trời đang mỉm cười/ Thế giới của tôi/ Nhấp nháy rối bời…” Vẫn là “Aurora”, chỉ là biến thành người khác hát, hình như còn hấp dẫn và lay động lòng người hơn cả giọng hát của Trương Vận Hàm. Tôi lập tức đứng dậy nhìn xung quanh, lần theo âm thanh sống động như tiếng sáo trời, nhưng chỉ thấy một nữ nhân viên phục vụ đang đi qua quầy bar đối diện. Không sai, chính là cô ta – Lâm U. Cô ấy mặc một chiếc váy phục vụ màu đen, dáng vẻ sành điệu bước ra từ trong đám khách khứa, nhưng miệng vẫn đang lẩm nhẩm theo bài hát đó, chỉ có đều giọng hát ngâm nga rất nhỏ, nhỏ tới nỗi người bên cạnh cô ấy vốn cũng chẳng nghe thấy được. Nhưng, tôi lại nghe thấy. Tuy cô ấy cách xa tôi mười mấy mét, ở giữa còn cáh bao nhiêu người nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ tiếng hát của cô ấy một cách dị thường. “Linh hồn đang vẫy gọi/ Hát câu ca dao cổ xưa, xa lạ mà thân thuộc…” Lâm U lẩm nhẩm hát đi hát lại câu hát này, khuôn mặt cô ấy lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn, đôi mắt đó dường như lấp lánh ánh nhìn xa xăm, giống như con thú mẹ trong bóng đêm rừng sâu. Rút cuộc, tôi hít một hơi thật sâu đứng dậy, từ từ vòng qua mấy gã sâu rượu, đi tới quầy bar trước mặt. Ánh sáng nơi quầy bar lại lần nữa khiến người ta lóa mắt, khuôn mặt của Lâm U lúc này vô cũng rõ nét, cô ấy run rẩy nhìn vào mắt tôi, hát bài “Aurora” đang ngân nga trong miệng bỗng chốc lặng thinh. “Cô là ai?” Tôi như thợ săn quans át con mồi nhìn vào mắt cô ấy, giống như chuẩn bị lột da con thú hoang. Đột nhiên, đôi mắt của Lâm U trợn to tới mức khiến người ta hoảng sợ, giống như bị u hồn đi theo, toàn thân run rẩy đổ người ra đất. Ly rượu cô ấy đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất vỡ vụn. Thấy Lâm U ngất ra sàn, hai cô gái bên cạnh cũng lập tức hét lên thất thanh, cạnh quầy bar có mấy gã say rượu cũng bắt đầu gào thét nổi loạn. Lúc này quán bar nháo nhào hết cả lên, dưới ánh đèn rối rắm là những bóng ma trừng trừng, đâu đâu cũng thấy tiếng gào khóc của phụ nữ. Vài người không biết chuyện còn tưởng trong này bị cháy nên càng hét to “cứu với” rồi chạy ra khỏi quán, nhưng mọi người đều dồn hết ra cửa nên không ai có thể thoát ra được, thậm chí còn có người ra tay đánh đấm nhau. Nhưng tôi căn bản không quan tâm nổi bao việc như thế, vội vàng nhoài ra đất xem Lâm U thế nào, xem ra cô ta thật sự ngất rồi, có gọi thế nào đi chăng nữa cũng không thấy tỉnh. Nhìn đám người hỗn loạn xung quanh, tôi đành phải lấy vòng tay che chở cho Lâm U để tránh cho người khác giẫm lên người cô ấy. Lúc này gã trưởng ca tách mấy gã sâu rượu ra, lao tới bên cạnh tôi hỏi: “Sao thế?” Tôi chỉ biết hét lên: “Không biết. Tôi muốn đưa cô ấy tới bệnh viện”. “Đúng là phải tội!” cậu ta nhìn về phía cửa ra vào quán bar đang chen chúc nói, “Tôi đưa anh ra bằng cửa sau”. Giờ thì tôi đã có chút thiện cảm với gã trai này rồi. Tôi vội vàng đỡ Lâm U từ dưới đất dậy, nhưng cô ấy không có chút sức lực nào cả, gần như mất đi cả tri giác, tôi đành phải khoác tay cô ấy lên vai mình, giống như vừa đỡ vừa kéo cô ấy ra khỏi quán bar. Cậu trưởng ca giúp tôi mở cảnh cửa, tôi gắng sức kẹp lấy người Lâm U, may mà cô ấy không cao lắm. Xuyên qua một con ngõ tối đen là ra tới đường, quán cơm đối diện đang bốc khói nghi ngút, chính là nơi đêm đó tôi đã đứng đợi cô ấy ra về. Trên con phố trong đêm tối, nước mưa mặc sức vương vãi lên người chúng tôi. Hỏng bét, quên mất chiếc ô trong quán bar rồi. Đúng lúc có chiếc tắc xi trống chạy qua, tôi vội vàng chặn xe, mở cửa đặt Lâm U ra hàng ghế sau. Tôi vẫy vẫy tay với cậu trưởng ca nói: “Cảm ơn cậu nhé! Tôi sẽ đưa cô ấy tới bệnh viện”. Trưởng ca gật gật đầu, liền vội vàng chạy ra tới cửa trước quán bar “chữa cháy”. Tôi cũng ngồi ra hàng ghế sau, để Lâm U gối lên đùi, sau đó bảo bác tài tới bệnh viện gần nhất. Xe tắc xi lao như bay rời khỏi con phố này, mưa ngoài cửa sổ mu muội bao trùm thành phố, sự hỗn loạn trong quán bar hình như vẫn chưa kết thúc. Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ban nãy thực sự khiến tôi sợ chết khiếp – chỉ vì một câu nói của tôi mà đã khiến Lâm U té xỉu ra đất, kết quả lại gây ra rắc rối to. Nhưng nghĩ tới những gã sâu rượu đó và đám khách hàng sợ tới nỗi biến thành đám cừu non, chỉ lo chạy thoát thân mà quên mất phong độ và thể diện, tôi bất giác mỉm cười khinh miệt. Cúi đầu nhìn Lâm U, trong bóng tối trên hàng ghế sau của chiếc Santana 2000, đầu cô ấy gác lên đùi tôi, ánh đèn ngoài cửa xe chốc chốc lại rọi vào, khuôn mặt của cô ấy an nhàn nhường vậy, giống như một đứa trẻ đang say ngủ. Mái tóc cô ấy xõa ra như suối chảy, đôi tay không buông thõng trên ghế. Dù đùi cách một lớp quần, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi ấm sau gáy cô ấy, u hồn hình như không có được hơi ấm thế này đâu nhỉ. Chúng tôi ở trong không gian chật hẹp phía sau xe, cộng thêm Lâm U nằm ngang trên ghế sau, hương thơm thoang thoảng của cô ấy bao vào mũi tôi, e rằng bất cứ ai cũng sẽ đều “thay lòng đổi dạ”. Nhưng tôi lập tức lắc lắc đầu, ngoảnh mặt hướng về phía cửa kính trước mặt, chỉ thấy cần gạt nước không ngừng chuyển động trên tấm kính chắn gió. Vài phút sau xe đã chạy chậm lại, tôi nhìn thấy biển báo bệnh viện rất nổi bật bên đường. Khi bác tài chuẩn bị quay đầu xe để lái vào trong viện thì tôi bỗng nghe t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Vì Anh Nghiện Em Rồi

Hoàng Tử Và Cô Bé Lọ Lem

Bạn trai ép tôi bỏ thai sau khi cùng “SỐNG THỬ”

Bi kịch đau đớn của cô gái phục vụ bar mong đổi đời

Đọc Chuyện Của Bun