ới phát hiện ra đoàn tàu vẫn chưa dừng lại. Cửa tàu mở, tôi là người đầu tiên lao ra. Khi tôi quay đầu nhìn lại, đoàn tàu đã hú còi tiến vào đường hầm. Tạm biệt nhé, Tiểu Chi. Cáo từ tàu điện ngầm bí bức, tôi giống như chuột chũi trở lại mặt đất, vậy mà đón chào tôi không phải là ánh nắng mặt trời, mà là mưa dông như trút nước. Tôi vội vàng giương ô lên, vội vàng chạy tới cổng đại học S phía bên kia đường, chỗ đó hiện giờ gần như đã trở thành cứ điểm của tôi. Liên tiếp mấy cuốn sách mới của tôi đều lấy ngôi trường này làm bối cảnh trong truyện, bởi vậy chỉ có thể dùng thay thế “đại học S” – một từ phiếm chỉ để thay thế. Người tôi muốn tìm là Xuân Vũ, tôi muốn kể cho cô ấy nghe về tất cả những gì mình tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy từ tối qua tới sáng sớm hôm nay, bởi cô ấy có quyền được biết. Nhưng tôi không thể lỗ mãng chạy thẳng vào ký túc xá nữ. Tôi gọi điện trước cho Xuân Vũ, cô ấy nói mình đang xếp hàng trong nhà ăn tập thể của trường. Tôi biết địa điểm của nhà ăn đại học S nên tranh thủ thời gian chạy ngay tới đó. Sân trường bao trùm trong hơi nước mịt mù, mặt đường xâm xấp nước, tĩnh mịch và lạnh lẽo. Đây chính là nơi mà Xuân Vũ và Cao Huyền đã từng đi dạo trong truyện “Địa ngục tầng thứ 19” sao? Tuy sân trường trong mưa thật lãng mạn, nhưng nhà ăn sinh viên lại ồn ào và chen chúc, vừa mới bước vào đã nhìn thấy Xuân Vũ đang hướng về phía tôi vẫy tay. Câu đầu tiên cô ấy nói là hỏi tôi đã ăn cơm chưa, tôi đành phải thành thật trả lời: “Bữa sáng còn chưa ăn nữa là!” Vậy là, Xuân Vũ giúp tôi xếp hàng mua hai phần cơm, bưng đến chỗ ngồi xa khuất trong nhà ăn. Bữa cơm trưa sinh viên đơn giản này đã khiến tôi có lại khẩu vị, lúc tôi ăn xong lấy giấy ăn lau miệng, Xuân Vũ mới vừa động đũa. Cô ấy cảm nhận được sự bất thường trên người tôi: “Xảy ra chuyện gì?” “Đợi cô ăn xong rồi nói”. Nhung cô ấy chỉ ăn nửa phần cơm rồi gạt sang một bên nói: “Xong rồi, anh nói đi”. Tôi lắc lắc đầu: “Không phải vội như thế, đợi cô tiêu hóa chút đã”. “Anh sợ tôi nghe xong sẽ nôn ra sao?” Xuân Vũ vươn vươn người, anh mắt trở nên kiên cường lạ thường, “Bây giờ tôi đã không còn yếu đuối nữa rồi, tôi nghĩ tôi có thể chịu đựng được, thậm chí là cả những việc ghê tởm”. Đối diện với ánh mắt mạnh mẽ của cô ấy, tôi cảm thấy xấy hổ ngại ngùng, chĩ biết nói nhỏ: “Xuân Vũ, tôi cảm thấy cô bây giờ kiên cường hơn tôi nhiều. Được thôi, tôi kể cho cô nghe về phát hiện mới nhất. Tôi không biết cô có tin tôi không, hay là cho rằng thần kinh tôi bị rối loạn rồi, nhưng tôi bắt buộc phải để cô biết”. Xuân Vũ nhìn vào mắt tôi nói: “Tôi tin anh!” “Còn nhớ u hồn bưu thiếp mà tối qua cô nhìn thấy trong máy tinh không? Tôi nói cho cô biết thân phận thật sự của cô ta, cô ta chính là nữ vương Lương Chử của năm nghìn năm trước!” Nhà ăn sinh viên huyên náo bỗng chốc dường như trở nên im bặt. “Cô không tin? Tôi biết cô sẽ không thể tin”. “Nói tiếp đi, tôi đang nghe”. Xuân Vũ lạnh lùng ngắt lời tôi, vẫn giữ nguyên ánh mắt đó. Vậy là, tôi tĩnh tâm hồi tưởng lại từng việc mà bản thân mình tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy từ tối hôm qua cho tới sáng sớm và tới trưa nay. Tôi hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu rù rì kể lại cho Xuân Vũ. Một tiếng sau, khi tôi kể xong tất cả những gì mình biết cho Xuân Vũ nghe, nhà ăn sinh viên đã trống hươ trống hoắc tự lúc nào, chỉ còn lại tôi và Xuân Vũ. Biểu hiện của Xuân Vũ hình như không có chút biến đổi nào, cô ấy lạnh lùng tới mức dị thường lắng nghe toàn bộ câu chuyện của tôi. Và tôi cũng như nhả ra được những chướng ngại vật trong lòng nên cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cuối cùng, cô ấy cũng mở miệng: “Tôi hiểu rồi, anh cho rằng A Hoàn chính là nữ vương Lương Chử phục sinh, Tô Thiên Bình biến thành người thực vật là do linh hồn của cậu ấy đã bị A Hoàn cướp đi mất chỉ để kéo dài bảy ngày sinh mệnh của cô ta. Và hiện giờ đã năm ngày rưỡi qua đi, A Hoàn vẫn trong một ngày rưỡi còn lại phải tiếp tục lấy đi linh hồn của một nạn nhân khác, nếu không thì cô ta sẽ chết!” “Không sai. Tôi biết cô chắc chắn sẽ cho rằng những điều này hoang đường cực độ, nhưng đây là sự thật. Trên thế giới này có rất nhiều việc chúng ta không thể lý giải nổi”. “Anh cho rằng tấm thẻ biên nhận bưu kiện bí ẩn của người mê sách cũng do A Hoàn gửi cho anh?” “Đúng, cô đã nhắc nhở tôi!” Tôi vội vàng lấy tấm thẻ trong túi ra, trên ô điền họ tên của người mê sách có điền tên A Hoàn: . Trên thực tế, đây chính là kí hiệu khắc họa trên đồ ngọc Lương Chử, ý nghĩa tượng trưng chính là “Hoàn”, cũng chính là tên của nữ vương Cổ Ngọc quốc thời đó. Bởi vậy, chính là nữ vương Cổ Ngọc quốc “Hoàn” đã gửi cho tôi tấm thẻ này, cô ấy đề nghị được trở thành hội viên hội mê sách của tôi. Còn về địa chỉ của hội viên trên thẻ… Tôn Tử Sở đã giải thích cho tôi: Kim tự tháp và cung điện cạnh Thái Hồ, còn cả địa cung của lăng mộ người thống trị. Đây là một bức thư đến từ ngôi mộ cổ của nữ vương Lương Chử. Vậy mà, Xuân Vũ vẫn bình tĩnh nói: “Khoảng cách độ tuổi người mê sách của anh thật là lớn đấy, từ trẻ con 5 tuổi tới bà lão 5000 tuổi đều có”. “Cô trở nên cay nghiệt như thế này từ lúc nào vậy?” “Được rồi, do anh đã kể với tôi những gì anh biết, vậy thì tôi cũng sẽ kể hết với anh những gì tôi biết”. Tôi bỗng rùng mình: “Lẽ nào cô cũng có phát hiện mới?” “Đúng vậy, phát hiện của tôi e rằng còn khiến anh hoảng sợ hơn nữa”. “Phát hiện gì? Mau nói cho tôi biết”. Xuân Vũ vẫn vô cùng thản nhiên đáp: “Đúng, anh nói cũng đủ mệt rồi, bây giờ tới lượt tôi nói!” “Cô phát hiện ra bí mật khác của Tô Thiên Bình, hay là Cao Huyền lại tới tìm cô ư?” Nghe xong nửa câu sau, lông mày Xuân Vũ rút cuộc chau lại một cái, nghiêm giọng nói: “Không phải! Tôi phát hiện ra chuyện liên quan tới giáo sư Hứa Tử Tâm”. “Ông ấy vẫn chưa chết? Lại phát hiện ra tung tích của ông ấy rồi?” “Hứa Tử Tâm rút cuộc đã chết hay chưa tới giờ vẫn không ai biết được, ba năm qua chưa từng phát hiện ra tung tích của ông”. Xuân Vũ đã bình tĩnh trở lại, cô ấy thì thào nói: “Tối qua, do anh hỏi tôi về chuyện của giáo sư Hứa nên khi vừa về tới trường là tôi liền đi hỏi thăm ngay mấy người bạn bên khoa tâm lý học, thậm chí còn hỏi cả hai nghiên cứu sinh, họ đều là học sinh mà Hứa Tử Tâm từng đích thân dạy năm nào”. “Cô đã hỏi được lí do Hứa Tử Tâm tự sát chưa?” “Chưa. Chỉ biết trước khi tự sát mấy ngày, hành vi của giáo sư Hứa có chút kỳ lạ, ông nhốt mình cả ngày trong phòng thực nghiệm, không biết là làm những gì nữa”. Xuân Vũ đột nhiên dừng lại một lúc, gật đầu với tôi nói: “Tiếp theo đây sẽ là việc anh hứng thú nhất đấy – sau khi giáo sư Hứa xảy ra chuyện, ông để lại một cô con gái, cô gái này tên là Lâm U”. Nghe thấy cái tên này, tôi gần như nhảy dựng lên trên ghế, “Lâm U? Con gái của Hứa Tử Tâm tên là Lâm U”. “Lâm trong từ rừng cây, U trong từ u hồn”. Không sai chữ nào! Đây chính là cách mà Lâm U tự giới thiệu với tôi. Vậy là trong đầu óc tôi lập tức hiện lên hình ảnh cô gái phục vụ trong quán bar, dưới ánh đèn quyện cùng khói thuốc, cô ấy đi lại trong đám khách uống rượu, đôi mắt giống như mắt mèo đen nhìn chăm chú về phía trước. Lúc này, nhà ăn sinh viên to nhừng vậy bỗng tĩ