mảy may xúc động, cô ta ngẫm nghĩ nói: “A Hoàn là ai? Tôi hình như chưa bao giờ nghe thấy người này”. Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt, hình như còn văng vẳng vọng lại một thứ âm thanh kỳ dị nào đó. Khuôn mặt của tôi và Lâm U ánh lên trên cửa kính, giống như u hồn đi dạo sau bữa tối vậy. “Được rồi, nói về cha cô đi”. Mặc dù biết rằng như thế này đối với cô ấy có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng tôi bắt buộc phải quay lại chủ đề câu chuyện, bởi vì bây giờ đã là gần nửa đêm rồi, đợi tới giờ này ngày mai, giới hạn bảy ngày phục sinh của A Hoàn cũng tới lúc kết thúc – thời gian còn lại không tới 24 giờ đồng hồ. Lâm U vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư hồi lâu nói: “Tôi hận ông!” Giọng cô ấy bỗng chốc trở nên thật đáng sợ, giống như dã thú bị thương gào rú trong lồng, gằn giọng và đầy phẫn nộ, trong căn phòng giữa đêm mưa này quả khiến người ta vô cùng sợ hãi. “Cô hận ai?” “Hứa Tử Tâm – Cha tôi”. “Tại sao lại hận ông? Ông một mình nuôi cô khôn lớn, ông chắc chắn rất yêu thương cô”. “Đúng vậy, tôi biết ông rất yêu tôi”. Lâm U đột nhiên ngẩng đầu lên im lặng hồi lâu, tôi cảm giác như có chất lỏng nào đó ầng ậc trong mắt cô ấy, “Nhưng ông lại tàn nhẫn vứt bỏ rôi, một mình rời khỏi thế giới này”. “Nhưng cha cô chưa chắc đã chết, cho đến nay vẫn chưa phát hiện ra xác ông, có lẽ ông vẫn sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, thậm chí là trốn bên cạnh cô để được nhìn thấy cô, chẳng qua là cô không biết mà thôi”. Lâm U cười đau khổ lắc đầu: “Không, đối với tôi mà nói cha tôi đã chết rồi,kể từ hôm mà tôi đọc được di thư của ông vào ba năm trước. Ông đã từng yêu tôi như thế, tôi cũng đã từng yêu ông như thế – mẹ đã mất khi tôi ra đời, mọi người đều nói tôi là sao đại hạn, sự ra đời của tôi đã giết chết mẹ tôi. Nhưng cha tôi không thấy vậy, ông coi tôi là sinh mệnh tiếp diễn của mẹ, để tôi theo họ mẹ, luôn coi tôi là ngọc báu trong lòng bàn tay. Trừ những năm ông ra nước ngoài tu nghiệp ra, hai cha con tôi luôn quấn quít bên nhau, cùng nhau trải qua 18 năm”. “Cô biết tại sao ông lại tự sát không?” “Không biết! Tôi cũng không biết dũng khí ở đâu ra mà cha lại bỏ rơi tôi trên nhân gian này, còn bản thân ông lại đến một thế giới khác”. Đột nhiên, tôi nhớ lại những lời mà Tôn Tử Sở nói với mình, tôi nhìn vào mắt Lâm U hỏi: “Trước khi mất cha cô có biểu hiện gì không bình thường không?” Cô ấy vẫn trả lời bằng giọng lạnh nhạt: “Không, tôi không biết”. Tôi biết bản thân mình bắt buộc phải đủ kiên nhẫn: “Được rồi, vậy thì n ói về tình hình sau khi ông qua đời được không? Sau đó đã lại xảy ra chuyện gì?” Lâm U vẫn nhìn ra mưa đêm ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới đáp lại: “Cha luôn là sinh mệnh của tôi, mất đi cha đồng nghĩa với việc mất đi cả thế giới này…” “Tôi cô thể hiểu được, lúc đó chắc chắn rất đau khổ”. “Không phải là rất đau khổ mà là đau khổ cực độ!”, Lâm U dường như hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức, thẫn thờ nói: “Cả ngày đều đầm đìa nước mắt, đêm nào cũng mơ thấy xác cha nổi lên mặt nước, trong bụng ông chứa đầy nước bẩn, hàng vạn con dòi bơi trong bụng ông, một con ác quỷ bò ra dsau đầu ông, lộ ra khuôn mặt hung tợn cười nhăn nhở với tôi”. Tuy đoạn miêu tả này khiến tôi này sinh cảm giác buồn nôn, nhưng tôi vẫn tiến sát lại gần cô ấy một bước: “Năm đó cô vừa tròn 18 tuổi, có phải đúng năm thì đại học không?” “Không sai. Cha tôi xảy ra chuyện vào tháng 3, mấy tháng sau là thi đại học rồi. Vốn dĩ tôi rất có khả năng đỗ thủ khoa, nhưng biến cố của cha đã khiến đầu óc tôi trống rỗng, đến một chữ tôi cũng không học nổi, một tiết cũng không nghe nổi. Cứ mất hồn như vậy mất vài tháng, tôi đợi trước cửa nhà cả đêm, hy vọng cha sẽ đột nhiên trở về, cho mãi tới tận hôm thi đại học”. “Thế nên cô đã thi trượt đại học? Phải vậy không?” Cô ấy im lặng gật gật đầu: “Môn tiếng Anh vốn giỏi nhất thì tôi gần như nộp giấy trắng. Đến cả bài văn thi đại học của tôi cũng chỉ viết ba chữ – Cha trở về!” “Cô trượt đại học?” “Ừm, đến điểm chuẩn thấp nhất cũng không đạt được! Vừa đủ để lấy một tấm bằng tốt nghiệp cấp 3”. Nghe tới đây tôi cũng chỉ biết im lặng. Quả thực, bất cứ ai nếu phải chịu đựng sự kích động này, chắc có lẽ đều sẽ trở nên như vậy, Lâm U có thể tham gia thi đại học cũng đã là rất kiên cường rồi. “Trượt một lần cũng không sao, lẽ nào cô không học ôn lại sao?” “Học lớp 13?” Cô ấy khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Tôi không học lại, và cũng không bao giờ có tâm trí học hành nữa, lòng tôi chỉ còn lại nỗi hận – hận cha tôi”. “Và như vậy cô đã trở thành thanh niên chờ việc làm? Nhưng cũng chẳng sao cả, cuộc đời vừa mới bắt đầu mà”. Tôi vẫn muốn an ủi cô ấy, cho dù tôi biết những lời này bất lực và nhợt nhạt nhường nào. “Đúng, dù sao thì cha tôi cũng đã để lại cho tôi một đống của thừa kế, trong đó có nhuận bút tác giả của một cuốn sách xuất bản tại nước ngoài”. “Là cuốn’Hủy diệt mộng cảnh’ phải không? Tôi nghe nói cuốn sách này ở nước ngoài rất được hâm mộ, cha cô chắc chắn kiếm được không ít tiền bên ngoài”. Lâm U cười đau khổ: “Tiền thì không ít, nhưng tôi không cầm được một hào”. “Thế là thế nào?” “Tôi có một người anh họ, đấy cũng là cháu trai duy nhất của cha tôi, anh ấy học ngành tài chính tiền tệ, trên thế giới này ngoài tôi ra thì anh ấy chính là người được cha tôi hết mực yêu chiều. Người như cha toàn tâm toàn ý nghiên cứu học thuật, không quan tâm lắm tới vấn đề tiền bạc, nên đã ủy thác cho anh họ tôi quản lý tài chính, bởi vì ông vô cùng tin tưởng người cháu trai duy nhất này. Vậy mà, chẳng bao lâu sau khi cha tôi xảy ra chuyện, anh họ đã mang tất cả tiền bạc của cha tôi sang Australia, kể từ đó tin tức thưa dần rồi không liên lạc được nữa”. Xem ra “trí tuệ” của giáo sư cũng chỉ tương đối mà thôi, có nhiều điểm thậm chí còn ấu trĩ hơn cả người bình thường, nhưng ai mà ngờ được, người thân nhất của mình lại phản mình? Tôi đành phải đồng tình nói: “Kể từ đó cô đã chẳng còn gì cả?” “Đúng vậy, gần như không một xu dính túi. Do cha tôi chỉ là mất tích, thế nên đại học S cũng không phát tiền trợ cấp. Đến cả căn hộ mà cha tôi vừa mới mua chưa được bao lâu, cũng do không có khả năng trả nợ nên đã bị ngân hàng cưỡng chế tịch thu rồi”. Thật là “Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”, trước mắt tôi đang hiện lên “bức tranh cô gái mồ côi” không chốn nương thân, tôi thở dài nói: “Vậy thì cô có thể nhờ vả họ hàng”. “Khi cha còn sống, tất cả họ hàng đều tới nhờ vả chúng tôi, nhưng sau khi cha xảy ra chuyện, tất cả tiền bạc đều bị anh họ cuỗm đi rồi, thì cũng chẳng có họ hàng nào tới thăm tôi cả. Tôi cũng đã từng đến tìm vài người họ hàng, nhưng họ đều không muốn cưu mang tôi, tôi chỉ biết dựa vào tiền làm thêm bên ngoài để nuôi sống bản thân”. “Ba năm qua cô cứ làm thêm bên ngoài như vậy, còn thuê nhà sống bên ngoài?” Tôi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và gầy gò của cô ấy, lắc đầu nói: “Cô kiên cường hơn tôi tưởng rất nhiều đấy”. “Tôi vốn dĩ là con một được nuông chiều, từ nhỏ đã được cha yêu chiều, nhưng từ biến cố ba năm trước, tôi cảm thấy mình hoàn toàn trở thành một người khác. Tôi đã từng làm rất nhiều công việc khác nhau, bán mỹ phẩm ở chợ, bán thức phẩm chức năng giao hàng tận nhà, làm thêm ở cửa