ãy sợi dây hàng rào bảo vệ lý trí cuối cùng. Thực ra, tôi chỉ muốn kéo A Hoàn đi, đưa cô ta ra đêm tối bên ngoài tìm kiếm Tiểu Chi, đồng thời miệng tôi sẽ không ngừng gào lên: “Đi cùng tôi, đưa tôi đi tìm cô ấy!” Đột nhiên, do dùng sức mạnh nên gần như tôi đã kéo A Hoàn vào trong lòng mình, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được sự run rẩy trong tĩnh mạch cổ tay cô ta. A Hoàn căn bản không có sức để giãy giụa, trong khoảng ánh sáng rời rạc, tôi nhìn thấy một khuôn mặt đau khổ cực độ, hình như có cả những giọt nước mắt chiếm giữ trên khuôn mặt ấy. Cô ấy khóc rồi, giống như một cô gái bị tổn thương. Trong giây phút tuyệt vọng và điên cuồng, A Hoàn đã mở rộng miệng, cao giọng hét lên. Tức khắc, tiếng thét thê lương xé toạc màn mưa đêm mịt mù – đây là tiếng thét thảm thiết chết chóc chỉ có quỷ ác mới hét được, chỉ có trong miếu cổ hoang sơn giữa đêm đen mới nghe thấy văng vẳng, nhưng lúc này đây lại đang gào lên ngay trước mặt tôi. Tôi đoán là cao độ của tần suất sóng âm đả vượt qua cực hạn của bất cứ con người nào có thể phát ra, đến cả dơi hút máu người cũng chưa chắc phát ra được như vậy. Các bạn không thể tưởng tượng nổi, tiếng thét sắc nhọn này không hề thông qua màn nhĩ tôi, mà là thông qua cảm quan nào đó, trực tiếp xông vào não tôi. Trong sự va đập giữa sóng âm và lớp da đầu, trước mắt tôi xuất hiện từng khuôn mặt xấu xí, chúng thờ ơ mà lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, trong tay chúng cầm từng mặt nạ da người, những mặt nạ này tươi cười, xinh đẹp, trang trọng, còn môi của chúng lại chảy ra máu tươi cùa người khác, răng nanh hung tợn trắng nhởn lộ ra ngoài, vài đoạn xương người bị gặm nát vụn! Đây là tiếng thét sắc nhọn đâm thẳng vào linh hồn. 12 giờ đêm, tôi quay cuồng trong tiếng thét thất thanh của A Hoàn… Thực ra, Tiểu Chi luôn ở bên cạnh anh. Một chuỗi âm thanh thỏ thẻ từ từ bay vào tai khiến tôi lại lần nữa nổi lên từ đáy biển sâu, không còn hài tảo che lấp bầu trời, chỉ có ánh sáng trắng dịu mặt trong căn phòng này. Giữa những sợi lông mi nhập nhèm vẫn bay lượn một bóng trắng, khuôn mặt trắng bệch gầy gò của A Hoàn dần dần trở nên rõ nét. Nhận thức rút cuộc cũng hồi phục rồi, môi tôi từ từ mấp máy: “Câu vừa rồi là cô nói sao?” A Hoàn khẽ gật đầu, trên mặt không thể hiện ra chút biểu cảm nào. Lúc này tôi vẫn nằm trên tấm ga trải giường trắng toát, xung quanh toàn là những khoảng trắng tuyết, ngoài cửa sổ là mưa đêm nặng trĩu. Nhất định là sáng sớm rồi, lúc ban đêm tôi đã làm những gì nhỉ? Đầu óc tôi đã nguội lại, trời ơi – người đó là tôi sao? Tôi còn nhớ lúc đó A Hoàn đã gào lên thất thanh, nhưng tai tôi vốn không nghe thấy tiếng kêu của cô ấy mà là do lớp da dầu trực tiếp cảm nhận được. Sau đó, tôi đã ngất đi. “Xin lỗi! Vô cùng xin lỗi! Tôi không cố ý!” Tôi từ từ đứng dậy, cúi đầu trước cô ấy. “Tôi biết”. Mí mắt A Hoàn cụp xuống, trong mắt thấp thoáng những sợi buồn, “Tôi biết anh chỉ muốn để tôi ra ngoài đưa anh đi tìm Tiểu Chi”. Tôi vội vã gật đầu: “Đúng vậy, tôi không có ý gì khác”. “Được rồi, anh không cần phải tự trách mình nữa, tôi đã tha lỗi cho anh rồi”. Nhưng tôi vẫn không sao thay đổi được bản chất khi thốt ra câu hỏi: “Vừa nãy, cô nói Tiểu Chi luôn ở bên cạnh tôi?” “Đúng, cô ấy vẫn luôn nhìn anh”. “Thật không? Cô ấy có ở đây không?” Tôi nhíu mắt nhìn lên cửa sổ, hy vọng có thể nhìn thấy hình bóng Tiểu Chi trên kính cửa sổ. “Đừng hấp tấp, anh sẽ gặp được cô ấy”. “Vậy thì cô có thể giúp tôi không?” “Tôi không biết” A Hoàn rút cuộc đã có chút biểu cảm, cô ta hít một hơi thật sâu nói, “Bởi vì, tôi sắp chết rồi!” Câu nói sởn tóc gáy này đã thức tỉnh tôi, đầu óc tôi bỗng lập tức tỉnh táo bởi mười mấy hôm trước cô ấy cũng từng nói mình sắp chết rồi, nhưng đến giờ cô ta vẫn cứ nói như vậy. Tôi đột nhiên lại gần cô ấy hỏi: “Cô chỉ còn lại bảy ngày sinh mệnh?” “Không!” Câu trả lời này thực sự khiến tôi bất ngờ, tôi ngốc nghếch hỏi tiếp: “Vậy thì còn lại mấy ngày?” “Tôi không nói được – tôi sợ anh không chịu đựng nổi”. “Tại sao?” A Hoàn lắc lắc đầu: “Thôi đi, anh không hiểu được đâu”. “Tại sao trước mặt Tô Thiên Bình cô nói rằng bảy ngày sau cô sẽ chết, nhưng bây giờ cô vẫn đang sống khỏe đấy thôi?” “Anh thật sự muốn biết sao?” Tôi kìm nén sự kích động trong lòng đáp: “Không sai. Tất cả những gì tôi làm ngoài vì Tiểu Chi của tôi ra thì còn cả vì Tô Thiên Bình đã trở thành người thực vật”. “Được rồi, tôi nói cho anh biết – Bởi vì tôi có được linh hồn của cậu ấy”. “Cái gì? Cô chưa chết là bởi vì có được linh hồn của Tô Thiên Bình?” A Hoàn lạnh nhạt nói: “Thật không may, và cậu ấy đã mất đi linh hồn”. “Thế nên cậu ấy mới trở thành người thực vật?” Tôi ra sức lắc đầu nói: “Không, tôi không tin, không tin tất cả những gì cô nói! Hãy nói bí mật của cô ra đi”. Ngoài cửa sổ, mưa khói mịt mù, không biết đã là mấy giờ sáng. Cô ấy khẽ thở dài một tiếng: “Anh muốn biết bí mật thực sự của tôi?” “Đúng vậy, bây giờ hãy nói với tôi!” “Anh đã chuẩn bị tâm lý chưa?” Biểu hiện của A Hoàn rất kỳ lạ, khuôn mặt hơi nghếch lên, hình như có ý nhìn tôi từ trên xuống. Tôi không muốn tỏ ra yếu thế liền to tiếng để che đậy sự hoảng sợ trong lòng: “Nói ra đi!” “Nếu anh đã cố chấp như vậy, thì tôi đành phải nói bí mật đó ra – thực ra, tôi không phải là con người hiện tại” Trời ơi, cô gái này không phải là người? Cô ta lại lần nữa khiến tôi kinh ngạc. Trước khi nghe thấy câu nói này đúng là cần phải chuẩn bị tâm lý! Nhưng tôi vẫn cố tỏ vẻ can đảm: “Tôi biết cô không phải là người từ lâu rồi, cô là u hồn bưu thiếp”. A Hoàn cười nhạt một tiếng: “U hồn bưu thiếp? Anh đúng là đồ kém cỏi! Xem ra tôi đành phải kể câu chuện này cho anh vậy”. “Rút cuộc là câu chuyện nào?” rõ ràng là đã sợ đến mức hai đầu gối đập vào nhau rồi, nhưng miệng tôi vẫn ngoạc ra tạo thế, “Cô kể ra cho tôi nghe xem, có khi lại có thể trở thành tư liệu cho bộ tiểu thuyết kinh dị tiếp theo của tôi cũng nên”. “Được!” Cô ấy nảh ra từng chữ một, “Anh đừng có mà hối hận!” Thần thái của cô ta bỗng trở nên cổ quái, cô ta chằm chằm nhìn tôi hồi lâu. Trong buổi sớm mưa đêm dị thường này khiến tôi bất giác nhớ lại buổi đêm ở Hoang thôn, giấc mơ của bốn sinh viên hội Xuân Vũ – chính là đôi mắt thần bí trước mặt tôi đây sao? Đúng vậy, A Hoàn hình như đã biến thành một con người khác, toàn thân toát lên khí chất siêu phàm thoát tục, hình như trên người cô ấy có thêm một tầng ánh sáng mờ ảo bao quanh,c ẩn thận bảo vệ cô ấy trong đó. Vậy là, dưới tiết tấu của mưa đêm ngoài cửa sổ, A Hoàn kể cho tôi nghe về câu chuyện cổ xưa đó… Giang Nam của năm sáu nghìn năm trước vẫn là một vùng sông nước mộng mị nguyên thủy. Chính trong thời kỳ hoang sơ trước bình minh này, đột nhiên xuất hiện một bầy thiên thần trong truyền thuyết, họ lái vô số những con thuyền độc mộc khổng lồ, đổ bộ lên bờ một vùng bờ biển hoang vu. Những thiên thần đến từ một nơi rất xa, nơi đó xa xôi và thần bí tới nỗi loài người chưa ai từng tới đó. Nhưng, bề ngoài của những thiên thần giống như loại người, và họ đã định cư lại trên bờ biển hoang vu này. Không lâu sau, họ vượt qua muôn trùng núi non khởi hành về phía Bắc, họ đã phát hiện ra một vùng đất màu mỡ, đây chính là đồng bằ