Đọc truyện ma- Trở lại hoang thôn mở đầu - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Ring ring

Đọc truyện ma- Trở lại hoang thôn mở đầu (xem 2008)

Đọc truyện ma- Trở lại hoang thôn mở đầu

đi vào phòng ngủ, lắc lắc đầu nói, “Thế nên tôi mới tới thăm anh”. Đúng, bây giờ tôi đã quyết định sẽ nói tất cả những gì mình biết cho Xuân Vũ nghe, có lẽ cô gái cẩn trọng, thông minh và kiên cường này sẽ cho tôi rất nhiều sự giúp đỡ mang tính then chốt. Nhưng ánh mắt Xuân Vũ đã dừng lại trên kính cửa sổ, trên do A Hoàn dùng tay vẽ ra. Đột nhiên, cô ấy quay đầu lại nhìn vài vòng xung quanh, hình như đã phát hiện ra điều gì đó. Tiếp theo cô ấy ngửi ngửi máy tính của Tô Thiên Bình, chau mày nói: “Đêm qua, có cô gái nào tới đây?” Tôi cuống cả lên không biết phải nên nói gì, có phải cô ấy ngửi thấy mùi của A Hoàn không nhỉ? Có lẽ trên phương diện này, phụ nữ thường nhạy cảm hơn rất nhiều so với đàn ông. “Được rồi, tôi thừa nhận!”, tôi lảng tránh ánh mắt của Xuân Vũ, “Nhưng tuyệt đối không phải là cái chuyện do cô tưởng tượng ra, cô gái đó thực ra là – u hồn bưu thiếp”. Xuân Vũ kinh ngạc: “Chính là cô gái trên bưu thiếp mà anh cho tôi xem?” “Cũng chính là người mà cô từng mơ thấy ở Hoang thôn”. Ác mộng dường như lại dâng trào trong lòng Xuân Vũ: “Người đó thật sự tồn tại sao?” “Không sai, tên của cô ta là A Hoàn”. Vừa mới thốt ra cái tên này, tim tôi bỗng giật thót lên một cái, tôi quay đầu nhìn căn phòng nói, “Cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên tối qua đã khiến tôi đưa cô ấy về căn phòng này, nhưng cô ấy chẳng mấy chốc đã bỏ đi rồi. Bất luận cô có tin hay không, sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi”. Sau đó, tôi kể lại nguyên xi cho Xuân Vũ nghe về tất cả những DV mà Tô Thiên Bình cất giấu, còn cả chuyện tối hôm qua đến sáng sớm hôm nay, cuộc gặp gỡ kỳ dị giữa tôi, A Hoàn và Lâm U. Giống như đang nghe kể về một bộ tiểu thuyết kinh dị mới, Xuân Vũ mất hơn nửa tiếng đồng hồ nghe hết toàn bộ câu truyện do tôi tường thuật lại, tỏ ra vô cùng kinh ngạc, cô ấy hít một hơi thật sâu nói: “Đây không phải là một giấc mơ của anh chứ?” Câu nói của cô ấy khiến tôi vô cùng chán nản, tôi quay đầu lại chỉ lên trên kính cửa sổ nói: “Cái kí hiệu trong hơi nước kia là do A Hoàn dùng ngón tay vẽ đấy”. “Ai cũng có thể làm được như vậy”. “Đúng rồi, tôi có thể cho cô xem cái này”. Tôi lập tức kéo Xuân Vũ tới trước máy tính, bật lại hệ thống giám sát, bật lại lần nữa toàn bộ hình ảnh giám sát lúc sáng sớm mà mình vừa xem ban nãy lên cho cô ấy xem. Trên màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh phòng ngủ, bóng người màu trắng mờ ảo lắc lư dưới đầu dò, cho tới khi khuôn mặt A Hoàn chính diện với ống kính thì sắc mặt Xuân Vũ lập tức trắng bệch ra. Tuy khuôn mặt trong đầu dò biến dạng, xem ra cổ quái và buồn cười, nhưng Xuân Vũ vẫn nhận ra – đôi mắt đặc biệt nổi bật chính giữa trung tâm màn hình. Môi cô ấy run rẩy nói: “Đúng vậy, chính là đôi mắt này! Cái người mà tôi đã mơ thấy ở Hoang thôn”. Tôi không muốn để Xuân Vũ bị kích động thêm nữa nên lập tức tắt hệ thồng giám sát. Xuân Vũ nhắm mắt lại hồi lâu, có lẽ cô ấy đang hồi tưởng lại đêm Hoang thôn. Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng to, cây thủy sam cao gầy lắc lư trong gió mưa, như thế lúc nào cũng có thể đổ xuống ngay được. Tôi khẽ nói: “Cô có còn sợ không?” Xuân Vũ rút cuộc cũng đã mở to mắt, gật đầu nói: “Đúng, đây là sự khủng khiếp vĩnh viễn không bao giờ có thể xóa nhòa”. “Không sao cả, có khủng hoảng mới có kiên cường, cô đã đủ kiên cường rồi”. “Không, tim tôi vẫn vô cùng yếu đuối”. “Đừng nói những điều đó nữa”. Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức lôi cuốn “Hủy diệt mộng cảnh” ra đặt trước mặt Xuân Vũ nói, “Cô đã từng nghe nói về tác giả này chưa? Ông ấy trước đây là giáo sư của trường đại học S của các cô đấy”. Cô ấy chạm vào tên tác giả trên bìa sách nói: “Hứa Tử Tâm? Tôi nhớ người này. Vào năm tôi mới thi vào đại học S, giáo sư Hứa đã từng dạy chúng tôi môn tự chọn tâm lý học”. “Là khi cô học năm thứ nhất? Đó là việc tròn ba năm trước, cô có thể nói qua ấn tượng của mình về ông ấy không?” “Giáo sư Hứa để lại cho tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc. Ông rất phong độ, diễn thuyết rất say sưa trên bục giảng. Trước đây tôi chưa từng tiếp xúc với môn tâm lý học, nhưng sau khi nghe ông giảng bài thì luật sư hiểu biết thêm rất nhiều, rõ ràng là ông đã mở ra cho tôi một thế giới mới. Tới tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in nội dung tiết học hôm đó, giáo sư Hứa giảng về mộng”. “Mộng?” Cái từ này đã quấn chặt lấy tôi. “Đúng vậy. Giáo sư Hứa nói rằng ông rất sùng bái Signmund Freud, nhưng với ‘Giải thích giấc mơ’ ông lại có cách lý giải khác, ông cho rằng, bên cạnh việc giấc mơ là sự đạt được tâm nguyện ra thì nó giống cánh cửa sổ để con người hướng tới một thế giới khác”. “Nghĩa là sao?” “Lúc đó tôi cũng không hiểu lắm, chỉ cảm thấy lời ông nói vô cùng đặc sắc, giống như tiểu thuyết của anh vậy, có kinh dị, có lịch sử và còn có cả mật mã”. Tôi chỉ biết bật cười đau khổ: “Ha ha, đừng có cười nhạo tôi nữa, được không?” “Nhưng, kể từ đó trở đi tôi không bao giờ gặp lại giáo sư Hứa nữa”. “Bởi vì ông ấy tự sát rồi, vào ba năm trước”. Tôi tới bên cửa sổ, nhìn lên trên cửa kính phủ đầy hơi nước, bổ sung thêm một câu. “Đến nay vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác”. Xuân Vũ rùng mình một cái: “Thảo nào không nhìn thấy ông nữa – anh nói là vẫn chưa phát hiện ra thi thể của giáo sư Hứa? Lẽ nào anh nghi ngờ có khả năng ông ấy vẫn còn sống?” “Không biết, có lẽ khả năng nào cũng đều có thể xảy ra”. “Tại sao lại hỏi tôi điều này? Anh cho rằng giáo sư Hứa ba năm trước có liên quan tới việc này sao?” “Không sai, ví dụ cái đó…” Tôi giơ tay chỉ lên trên kính cửa sổ, lật chương 2 của cuốn “Hủy diệt mộng cảnh” ra, đưa cho Xuân Vũ xem cái kí hiệu này trên sách rồi chỉ ào những kí hiệu Lương Chử thần bí phía dưới. “Trên tấm thẻ biên nhận bưu kiện của người mê sách gửi cho anh hình như cũng có kí hiệu giống hệt thế này phải không?” Xuân Vũ cúi đầu chăm chú nhìn, nói: “Trong giống như mấy người lùn đang nhảy múa”. “Không, chúng tượng trưng cho lăng mộ vua Lương Chử cổ xưa, chỉ có ý nghĩa của cái kí hiệu vòng tròn cuối cùng là vẫn chưa biết mà thôi”. “Bởi vậy anh cho rằng giáo sư Hứa là bước đột phá mấu chốt?” Tôi gật đầu khẳng định: “Ngoài u hồn bưu thiếp ra. Hứa Tử Tâm cũng là một manh mối quan trọng”. “Được thôi, vậy thì tôi sẽ về trường hỏi xem sao. Tôi có vài người bạn học khoa tâm lý học của trường S, họ đã từng là học sinh của giáo sư Hứa”. “Vậy thì tốt quá, thậm chí tôi còn cảm thấy, Tiểu Chi có khả năng cũng liên quan tới ông ấy”. Câu nói này khiến Xuân Vũ vô cùng kinh ngạc: “Tại sao?” “Bởi vì tấm thể biên nhận bưu kiện bí ẩn của người mê sách tôi đưa cho cô xem có in ảnh của Tiểu Chi ở mặt sau, còn họ tên và địa chỉ mặt trước đều là những kí hiệu kỳ quái đó”. Xuân Vũ đột nhiên im lặng, cô ấy quay đầu nhìn ra ngoài cừa sổ hồi lâu mới cất giọng xa xăm: “Anh vẫn không thể quên được cô ấy, phải không?” “Đúng vậy, tất cả những gì tôi làm bây giờ đã không còn chỉ vì sự sống chết của bản thân, mà còn vì cô – Xuân Vũ, và cả Tiểu Chi!” “Anh vẫn không ngừng tìm kiếm cô ấy sao?” Tôi thẫn thờ gật đầu: “Tôi tin rằng Tiểu Chi vẫn đang chờ đợi tôi ở một nơi nào đó trên thế giới này và A Hoàn cũng đã nói với tôi rằng, cô ấy có thể đưa tôi đi gặp Tiểu Ch

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Làm gì khi chồng kém kiềm chế?

5 năm yêu bạn trai chưa muốn cưới, tôi chủ động dâng hiến thì anh gửi vào tài khoản 1 tỷ rồi biệt tích và 3 năm sau…

Hành trình cưa đổ nữ game thủ

Đập heo đất của vợ, tôi chết điếng khi nhìn số tiền vàng trong đó

5 chòm sao không bao giờ thừa nhận sai lầm của mình