Đọc truyện ma- Trở lại hoang thôn mở đầu - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Đọc truyện ma- Trở lại hoang thôn mở đầu (xem 2023)

Đọc truyện ma- Trở lại hoang thôn mở đầu

i nhiều mật mã thế nhỉ? Lẽ nào cậu ta đã đoán được tôi sẽ xem trộm máy tính của cậu ta từ trước đó lâu rồi? Não tôi cũng không phải là máy giải mật mã, tối nay đành phải tạm dừng tại đây vậy. Đúng lúc tôi trở lại bàn may tính chuẩn bị tắt máy thì mới chú ý tới trong danh sách chương trình có một phần mềm “camera”, đây là phần mềm ứng dụng camera mà bảo vệ thường dùng, anh họ cảnh sát Diệp Tiêu của tôi đã từng dạy tôi cách sử dụng nó. Tôi lập tức mở chương trình này ra, phát hiện hệ thống giám sát đang trong trạng thái tắt. Khi tôi mở hệ thống giám sát, chỉ nghe thấy khung cửa sổ trên đỉnh đầu kêu lên một tiếng, một tia sáng màu đỏ yếu ớt rọi lên mặt tôi, chớp mắt cái thì tia sáng đó đã biến mất rồi. Lúc này trên màn hình máy tính nhảy ra năm cửa sổ, giống như có thêm năm máy giám sát vậy, lần lượt xuất hiện hình ảnh đen trắng của thềm cửa ra vào, phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh và phòng ngủ. Hiện giờ chiếc máy tính đã biến thành phòng giám sát, thông qua năm cửa sổ nhỏ trên màn hình, có thể đồng thời giám sát mọi góc cạnh trong căn hộ này. Không sai, từ góc độ của camera giám sát cho thấy, chúng chính là năm đầu dò bị tôi phát hiện sáng nay, chúng giống như mắt của u hồn, giám sát mọi thứ trong căn phòng này. Trên cửa sổ giám sát trong phòng ngủ còn có thể nhìn thấy chính bản thân tôi – ngồi trước màn hình máy tính, một vùng sáng trắng chụp lên mặt. Vậy là, tôi ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ, mặt tôi trong cửa sổ giám sát chính diện với ống kính, khuôn mặt đen trắng hơi có chút biến dạng. Tôi gật gật đầu với nó, trên màn hình máy tính cũng lặp lại y như vậy. Bây giờ tôi có thể khẳng định rồi, những đầu dò camera và hệ thống giám sát này, tất cả đều do Tô Thiên Bình tự mình lắp đặt, nhưng tôi vẫn không rõ động cơ của cậu ta, tất cả chỉ là do khủng hoảng sao? Tôi lại nhìn xuống thanh công cụ của hệ thống, phát hiện bộ hệ thống giám sát này có thể hoạt động 24/24. Liên kết với camera giám sát của máy chủ phía dưới, có thể đồng thời chuyển hình ảnh quay lại được thành đuôi tần số hình. Nhìn mình trong camera, tôi đột nhiên cảm thấy sởn cả gai ốc, dường như những đầu dò này đã đâm xuyên qua cơ thể, gẩy chút linh hồn trong xương tủy tôi ra ngoài. Thật ghê tởm, tôi vội vàng tắt máy tính, nhưng không tắt hệ thống giám sát. Đầu dò trên đỉnh đầu vẫn trong trạng thái hoạt động, không bỏ sót bất cứ một động tĩnh nào, tôi vẫn muốn xem xem, sáng ngày mai sẽ phát hiện ra điều gì. Tuy tôi đã thay ga trải giường và đệm trong phòng ngủ, nhưng vẫn không dám ngủ trên chiếc giường đó. Tôi ôm chiếc chăn đem từ nhà tới, vẵn nằm ngoài phòng khách giống như tối qua, hơi ẩm trong điều hòa rất vừa phải, phả lên ghế sô pha khiến người ta lãng quên mùa đông. Tôi để lại một ngọn đèn trong phòng bếp, ánh sáng yếu ớt rọi ra từ phòng bếp khiến phòng khách không tới nỗi tối đen thành một khối đặc quánh. Trước khi ngủ tôi nhìn lên đỉnh đầu, nhìn thẳng vào con mắt ẩn giấu trong góc tối nói: “Ngủ ngon nhé, kẻ nhìn trộm”.

Những bóng tối tàn lưu vẫn đang chụp lên mí mắt, dường như có ai đó đang đứng trước mặt, cúi người nhìn xuống mặt tôi, anh ta (cô ta) đang mỉm cười. Hơi thở của anh ta (cô ta) nhẹ nhàng lướt qua làn da tôi, không ngừng thẩm thấu vào huyết quản và lỗ chân lông đang thu lại, men theo động mạch tức tốc xộc lên, xâm chiếm vào cánh cổng bí ẩn nhất trong đáy lòng tôi. Người sống trong cánh cổng đó là – Tiểu Chi. Tiểu Chi ngẩng đầu lên nhìn kẻ đột ngột xông vào, dịu dàng nói: “Ô, cuối cùng anh cũng đến rồi”. Bóng tối bỗng chốc biến mất, tôi mở to mắt. Trong hơi thở hổn hển, tôi khó mà hồi tưởng lại những gì vừa thấy ban nãy, chỉ cảm thấy trán đẫm mồ hôi, tim đập nhanh tới mức phát sợ. Tôi vẫn nằm trong phòng khách của Tô Thiên Bình, cuốn chiếc chăn dày cộm trên người, điều hòa phà về phía tôi, dưới người là chiếc ghế sô pha dài. Phòng khách sáng sớm vẫn tối om om, chỉ có tia sáng trong cửa phòng bếp, giống như ánh nến âm u trong đêm tối. Lồm cồm bò dậy trên ghế sô pha, khịt mũi ngửi thật kĩ, căn phòng này hình như có thêm một thứ mùi đặc biệt. Tôi mở công tắc trên tường bật đèn lên, rồi vào kiểm tra phòng ngủ và phòng vệ sinh một lượt, hình như không có tình hình gì bất thường, tôi vẫn là động vật cao cấp duy nhất trong căn phòng này. Nhưng tôi quả quyết không khí của căn phòng này có vấn đề, đặc biệt là cảm giác kỳ lạ trước khi mở mắt. Vậy là tôi không buồn đánh răng rửa mặt, mở máy tính trong phòng ngủ ra trước, vào trong hệ thống camera giám sát. Chẳng mấy chốc, trên màn hình đã xuất hiện năm cửa sổ giám sát, tôi qua chúng đều hoạt động bình thường, chắc là đã lưu lại những hình ảnh theo dõi được. Quả nhiên, tôi mở danh mục “xem lại giám sát trước”, chỉnh giờ trong máy giám sát trở về 11 giờ tối qua, trên màn hình xuất hiện cảnh trước khi tôi đi ngủ. Trong phòng khách vẫn tối om lạ thường, chỉ có một góc phòng bếp rọi ra ánh đèn sáng, tôi cuốn chăn nằm trên ghế sô pha, chẳng mấy chốc là chìm vào mộng mị. Bốn máy giám sát còn lại không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có đèn trong bếp vẫn còn sáng, hình ảnh giống như bị dừng hình vậy, chỉ có thời gian là nhích lên từng giây từng phút. Không thể cứ ngồi nhìn thế này đến sáng được nhỉ? Tôi tìm thấy phóm tắt trong danh mục, thời gian trong cửa sổ giám sát nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã từ đêm nhảy sang sáng sớm. Chưa đến mấy phút là đã tới 4 giờ sáng rồi, đột nhiên trong ánh sáng âm u cửa phòng khách hiện lên một bóng đen, lập tức hút lấy mắt tôi, tôi vội vàng đảo lại vài giây. Đó là một bóng đen kỳ quái, nhìn không ra là “vật” gì – người, hoặc là một loại động vật nào đó. Tóm lại là dưới sự giám sát của đầu dò, bóng đen đó từ từ tiến lại gần ghế sô pha. Sau đó tôi nhìn thấy mặt mình trên ghế sô pha bị che lấp, đó là do bóng đen kia bịt mắt tầm nhìn của đầu dò, khoảng một phút qua đi, bóng đen lại từ từ rời xa người tôi, mất tích trong camera tại phòng khách. Sắc mặt tôi bỗng chốc trắng bệch, hai tay nhẹ nhàng sờ lên cằm mình, dường như nó không còn thuộc về mình nữa. Lẽ nào bóng đen trước khi tỉnh dậy đó không phải là ảo giác, thực sự có vật gì đó lại gần tôi, thậm chí còn xâm nhập vào cơ thể tôi? Tôi bất giác sờ lên ngực mình, chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh. Không – tôi bật lại hình ảnh trên camera lần nữa, phóng hình ảnh trong camera phòng khách lên ba lần, nhưng vẫn không nhìn rõ bóng đen đó. Bóng đen đó từ đâu tới? Tôi lại tỉ mẩn xem lại bốn camera còn lại, trong cùng một thời gian giống nhau nhưng không hề có bất cứ điều gì bất thường, trên thực tế chỉ có đèn nhà bếp là vẫn sáng, tất cả những camera khác đều chìm trong bóng tối. Đặc biệt là hình ảnh ở đầu dò vị trí thềm cửa, căn bản không nhìn rõ chuyện gì xảy ra. Lẽ nào nó tự xuất hiện trong căn phòng này? Giống như bà chủ nhà nói – có ma. Sao lại trở về chuyện u hồn? Tôi nhớ ra, căn phòng này đã từng vang lên tiếng hát lúc nửa đêm, tiếp theo đó là bóng đen trên camera, vừa ngẩng đầu lên là thấy ngay trên kính cửa sổ phòng ngủ. Tất cả những điều này đều giống như một vòng xoáy khổng lồ, chúng đã nuốt chửng linh hồn của Tô Thiên Bình, tiếp theo sẽ là ai đây? Tôi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Lý do người mẹ già làm mâm cơm cúng chỉ toàn rau má khiến ai cũng khóc

Không thể buông tay vì câu nói ‘cho anh chút thời gian nữa’

Tuổi thơ và Hiện tại

Chìa Khóa Mở Trái Tim Băng Giá

49 ngày con trai, mẹ ra thăm mộ con thì thấy mảnh giấy cháy dở rơi trên tấm bia, đọc nó xong thì bà trở nên…