Đọc truyện ma- TRĂNG MÁU - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- TRĂNG MÁU (xem 1867)

Đọc truyện ma- TRĂNG MÁU

Người đàn ông hôn nhẹ lên trán cô rồi quay đi, khuất hẳn trong màn đêm. Cô gái vẫn đứng trông theo, khẽ gọi ông trong nỗi buồn miên man. “Chú.” o0o Vân và Huy ngồi ở phòng khách đợi Linh đã hai tiếng rồi. Lòng hai người như lửa đốt, lo sợ cô gái gặp chuyện chẳng lành. Huy dường như đợi không được nữa, anh bực dọc đứng dậy toan đi tìm cô gái. Vân vẫn thản nhiên nhìn anh, khuôn mặt điềm tĩnh lạ kì. Linh vừa bước vào Huy đã vội chạy đến lo lắng hỏi gấp. “Bà đi đâu về thế hả? Sao gọi hoài không chịu bắt máy?” Nghe chàng trai nói, cô móc cái điện thoại ra. “Hết pin rồi.” Linh nhún vai, Huy toan cáu gắt nhưng nhìn cô gái anh lại không thể lớn tiếng được. Vân chỉ im lặng cô như thể muốn nói rằng : “tui chả quan tâm đâu, đừng có nhìn tui”. Nhìn hai người bạn Linh mỉm cười rạng rỡ và điều đó đã lọt vào tầm quan sát của Vân. Linh khẽ lên tiếng. “Huy ở phòng anh tui nha, còn bà Vân cứ ở phòng hồi giờ bà ở đi.” “Ừ.” Cả hai cùng đồng thanh vừa nói vừa gật đầu rồi cả hai xách hành lí vào phòng. Cả ba cũng không quên chúc nhau ngủ ngon. Linh vào phòng, nằm trên giường và mơ màng nhớ đến kí ức bên cạnh chú rồi ngủ quên lúc nào không biết. Huy đứng bên cửa sổ nhìn ra con đường đêm khuya vắng vẻ. Là Vol. Ông ta đã ở đây, anh đã cảm nhận được không lâu trước khi Linh bước vào nhà. Anh tự hỏi tại sao người phụ nữ đó lại xuất hiện ở đây? Và tại sao bà ta tấn công Linh và Vân? Là vì anh sao? Không, không thể nào. Cách bà hành động chẳng giống trước đây chút nào. Vậy là tại sao? Anh không biết. o0o Trời bắt đầu đổ mưa, một chàng thanh niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi mặc bộ đồ học sinh đang sân si nói chuyện điện thoại. Một bóng đen thoắt qua, cậu ta dừng bước ngoảnh đầu lại. Không có ai cả. Cậu lại đi tiếp và … Một bàn tay rơi xuống đất, máu hoà loãng vào nước mưa lênh láng nhuộm đỏ xung quanh. Đó là thứ duy nhất còn lại của con người đó. Người phụ nữ chậm rãi cúi người rồi khắc lên lòng bàn tay kẻ xấu số một hình. Là trăng khuyết. Máu nhuộm làm hiện rõ hình khắc. Trăng máu. Người phụ nữ đứng dậy nhếch môi cười. Con thú bốn chân to lớn đáng sợ đi đến nằm cụp xuống, dụi dụi đầu nó vào chân bà. o0o Tiếng mèo kêu gào như tiếng khóc thảm của trẻ con làm Linh bừng tỉnh giấc. Cô thở hổn hển, người ướt đẫm mồ hôi. Ánh sáng bên ngoài dưới ánh trăng rầm vu lan đổi màu đỏ ngầu của máu. Cái va li được khoá cẩn thận để trong nhà kho trên gác lắc mạnh dữ dội. Huy và Vân ra khỏi phòng nhìn trên gác im lặng nhưng họ cũng không quên liếc nhìn phản ứng của đối phương. Tiếng sấm chớp đùng đùng rầm trời, tiếng động trên gác dữ dội hơn. Hai người tiến đến gần chân cầu thang và … “ÁÁÁ … Á… ÁÁ …”

Chương 11: Chương 11 Tiếng gào thét từ phòng Linh vọng ra làm hai người bạn giật mình. Cả hai vội nhanh chân chạy vào nhưng … cửa đã khoá trái. Huy đập cửa gọi dồn dập nỗi sợ hãi dâng trào. “Linh mở cửa ra đi. Linh …” “Linh … Có chuyện gì vậy? Linh …” Tiếng gào thét càng lúc càng lớn và Vân không thể giữ vẻ điềm tĩnh vốn có của mình được nữa. Cô gọi lớn và dồn dập, hai bàn tay nắm chặt lại, đôi mắt vô cảm giờ đây lại chất chứa đầy nỗi sợ hãi. Từ trong căn phòng cô gái đau đớn xua đuổi, tiếng gào thét vẫn vang không ngừng. “Mặc kệ ta, hai ngươi không được vào đây. Cút đi, cút…” Câu nói của Linh làm Vân khựng lại, cô lẳng lặng đi qua ghế sô pha ngồi. Tiếng thét tắt lịm đi lại làm chàng trai lo lắng hơn nhưng anh lại nhìn thấy Vân điềm tĩnh ngồi bên ghế sô pha anh đi đến gần cáu gắt. “Linh đang đau đớn vậy mà cô điềm tĩnh quá đấy. Cô có phải là bạn thân của cô ấy không?” “Người trong đó không phải Linh.” Vân khẽ nói, chàng trai khựng lại nhìn cô cố gắng hiểu thấu câu nói đó nhưng không thể. Cánh cửa phòng Linh chậm rãi mở, cô gái nhỏ bước ra, cả người ướt đẫm mồ hôi, mái tóc bao trùm bởi màu bạch kim. Và anh chợt nhận ra tiếng động lớn trên gác đã im bặt, nhìn cô gái kinh ngạc. Linh bước được vài bước rồi gục ngã, anh chạy vội đến đỡ lấy cô, hoảng hốt thốt gọi. “Linh.” “Tránh xa cô ấy ra.” Nhanh như chớp Vân đã đứng trước mặt chặn ngang, khuôn mặt đanh lại lạnh lùng như cơn gió bấc mùa đông. Huy đẩy cô ta ra một bên gắt gỏng. “Cô làm gì vậy? Linh đang ngất kìa.” Vân chỉ im lặng, bàn tay nắm chặt bã vai chàng trai. Anh quay lại định nói gì đó nhưng mùi hương giấy thoảng qua làm anh ngất lịm đi. Không quan tâm đến chàng trai, cô đi đến dìu Linh lên giường, đôi mắt đỏ ngầu thoáng u buồn. “Chủ nhân rốt cuộc cô bị sao vậy?” Tiếng Vân thì thào vang, nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên trên giường và cảm thấy bất lực. Tối qua chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Một chuyện liên quan đến kí ức của Hồng tiểu thư nếu không cô đã không trỗi dậy mạnh mẽ như thế. Nhưng nói thật lòng cô muốn Hồng tiểu thư cứ ngủ mãi, như thế sẽ tốt hơn. Cô ấy sẽ không phải đau khổ khi đối mặt với sự thật phũ phàng. o0o Xung quanh là một màn đêm tối u, Linh sợ hãi khẽ gọi những người thân thuộc. Không có tiếng trả lời, cô gái co ro sợ hãi. Một tia sáng xuất hiện, cô mừng rỡ vội lần theo và … Một cô gái có mái tóc bạch kim và khuôn mặt giống hệt cô bị mấy dây gai quấn chặt. Mặc cho sự đau đớn người con gái ấy vẫn cố vùng vẫy nhưng cô càng vùng vẫy thì dây gai càng chặt lại. Người con gái xinh đẹp mắt nhắm nghiền lại, cử động nhẹ, khuôn mặt đau đớn. Trong lúc còn đang sợ sệt, ngỡ ngàng lại có một giọng nói quen thuộc khẽ vang. “Linh.” “Ai đó?” Cô gái giật mình xoay nhìn xung quanh hỏi và cô chợt sững lại khi nhận ra giọng nói đó. Là của cô. Giọng nói đó lại tiếp tục thốt thành lời. “Là tôi.” Linh quay nhanh người lại nhìn người con gái xinh đẹp bị gai quấn chặt. Đôi mi dài hất cong lên kiêu hãnh, đôi mắt nâu sắc sảo, nhạy bén. Đôi mắt đã hé mở nhìn cô, giọng nói vẫn vang lên nhưng đôi môi đỏ mọng đó lại không mấp máy. Linh rụt rè đi đến gần, khẽ hỏi. “Cô là ai? Sao lại bị như thế này?” “Tôi chính là cô. Cứu …” Câu nói đó chưa dứt thì có một ai đó đẩy mạnh cô sang một bên. Cô gái lồm cồm ngồi dậy nhưng xung quanh trở nên tối đen như mực. Mọi thứ trở nên hư ảo, cảm giác lân lân như đang bay bổng trong không trung. Rồi lại có cảm giác nặng trĩu, mệt mỏi làm cô choàng mở mắt, giật mình trườn người sang bên phải giường. Người phụ nữ trên gác lần trước. Bà ta lặng trầm nhìn cô, đôi mắt xa xăm trở về quá khứ. Cô gái nhỏ rụt rè lên tiếng, khuôn mặt tái xanh, nhợt nhạt hẳn sau một đêm đau đớn. “Rốt cục bà là ai?” “Ta ư? Là thiếm của cô.” Người đàn bà nói, khuôn mặt lạnh tanh không một cảm xúc. Linh sững nhìn bà thoáng chút bối rối rồi nhoẻn miệng cười khẽ gọi một cách thân thuộc. “Thiếm, xin lỗi …” “Đừng có gọi ta là thiếm.” Người phụ nữ quát lớn cắt ngang câu nói của cô. Linh sợ điếng người im bặt nhìn bà, đầu óc rỗng tuếch. Người thiếm xa lạ đó lại tiếp tục nói tiếp, khuôn mặt hiện rõ n

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Một cô nàng sống nội tâm

Đọc Truyện Chuyện Thời Sinh Viên Full Voz

Đọc Truyện Nè Ngốc Đừng Bỏ Cuộc Online

Đêm tân hôn tủi nhục, chưa kịp cởi váy cưới đã ăn tát của chồng chỉ vì trò giỡn quá trớn của đám bạn thân

Đọc Truyện Đồ Tồi! Tôi Yêu Anh Full