ựng nổi nữa cô gái buông lỏng ngất đi. Rất nhẹ nhàng bà ta thả cô gái xuống sàn đất lạnh lẽo và tiến lại gần Linh. Bàn tay trắng như bột đưa ra toan chạm vào cô gái nhỏ nhưng … “Linh.” Huy từ bên ngoài đi vào và chợt thấy người phụ nữ đó. Anh khựng lại khi nhận ra sức mạnh của bà ta. Bà chính là kẻ hôm trước định ra tay với cô gái nhỏ. Khuôn mặt đanh lại bật hỏi với giọng trầm thốt đáng sợ. “Bà là ai? Bà muốn làm gì cô ấy?” “Một kẻ khát máu như ngươi mà dám nói chuyện ngang hàng với ta sao?” Người phụ nữ huênh hoang nói. Huy nhìn bà quan sát thật kĩ, đôi mắt bắt đầu đổi màu, mấy móng tay phủ một màu vôi đục trông sắc nhọn và vững chắc, hai răng nanh gần khoé hai bên miệng dài ra nhọn hoắt. Anh chính là một ma cà rồng thuần chủng. Người phụ nữ chậm rãi nói với vẻ điềm nhiên, khinh thường. “Không phải chuyện của ngươi, mau cút đi.” “Không phải chuyện của ta ư? Linh là bạn gái ta, cô gái kia là bạn của cô ấy xem như cũng là bạn ta.” “Bạn gái? Thật nực cười. Ngươi có biết con bé đó là ai không? Nó chính là …” “Là ai không quan trọng. Em hãy tránh xa nó ra. Đi thôi.” Người đàn ông thô ráp, cao lớn xuất hiện bất ngờ, không gây ra một tiếng động. Ông chen ngang nói rồi nắm tay bà ta kéo đi. Họ biến mất như chưa từng tồn tại ở đây, chàng trai trở lại hình dáng con người. Anh đi đến đỡ hai cô gái lên giường nhưng rồi anh dừng lại khi chợt nhận ra kẻ chen ngang là ai. Vol. Kẻ thù của cả người sói, phù thuỷ và những kẻ ma cà rồng như anh. Không, phải nói hắn là nỗi sợ của tất cả giống loài. Trừ một người. Hồng tiểu thư. Nhưng đó là không thể nào, trước đây họ Hồng và viện tư pháp phù thuỷ xác định cô ta đã chết. Và trong lời tiên tri ngoài cô ta ra thì sẽ không ai tiêu diệt được Vol. Thật nực cười. Nếu lời tiên tri là sự thật thì những giống loài trên trái đất này sẽ mãi mãi sống trong nỗi sợ hãi hay sao? Chỉ Hồng phu nhân mới là người nắm giữ chìa khoá cho những rắc rối này. Nhưng vấn đề là bao lâu nay sau đêm Hồng tiểu thư mất bà không chịu gặp ai cả. Thời gian sẽ cho anh câu trả lời và bây giờ điều anh quan tâm nhất là phải bảo vệ cho sự an toàn của Linh. Sau khi giải quyết hết mớ lộn xộn này anh sẽ đưa cô đi thật xa, đến một nơi thật bình yên. Nơi chỉ thuộc về riêng của hai người. Trời đã ngã xế chiều, Linh và Vân cũng đã tỉnh lại sau lúc lâu ngất đi. Mặc dù rất thắc mắc về người phụ nữ đó, về lí do vì sao Vân lại ngất xỉu ở nhà cô và tại sao Huy lại có mặt đúng lúc như thế nhưng Linh chỉ im lặng. Đối với người phụ nữ đó cô lại có cảm giác thân quen và đau nhói ở tim. Vân thì chỉ im lặng một cách bất lực. Hồng thiếu phu nhân đã mạnh hơn trước đây rất nhiều. Nhưng chẳng phải bà ta đã chết rồi sao? Cái chết của bà ta là nguyên nhân dẫn đến đêm định mệnh của gia đình anh em Vũ sao? Đúng là đau đầu thật. Đưa mắt nhìn Linh, Vân khẽ lên tiếng. “Anh Vũ đi rồi tui qua ở với bà nha?” “Ừ, cũng được.” “Tui cũng qua đây ở nha?” Nghe hai cô gái nói chuyện Huy cũng chen vào. Họ nhìn anh cười phì, Vân bễu môi trêu chọc. “Ê, hai tụi tui con gái ở với nhau thì được, ông bon chen vô làm gì?” “Thì để tiện bảo vệ hai người luôn.” Huy nói, hai cô gái sững lại nhìn anh thật lâu rồi Linh gật nhẹ đầu. Chàng trai ôm chầm lấy cô tỏ vẻ mừng rỡ, buông cô ra anh nói nhanh. “Để tui về lấy đồ rồi qua liền.” “Thui tui cũng về đây. Tối tui qua.” Hai người bạn nói rồi lần lượt ra về, cánh cửa khép lại và chỉ còn mỗi mình Linh. Trong ngôi nhà rộng lớn này cô thật đơn độc đến tội nghiệp. “Chắc cháu đang nhớ anh trai hả?” Đang bận suy tư, cái giọng khàn khàn vang lên làm cô giật nảy. Linh ngoảnh đầu lại và thấy người đàn ông đang ngồi vắt vẻo bên cửa sổ. Cái dáng người thô ráp và to lớn quen thuộc nhưng cô thật sự luôn cảm thấy vừa thân thiết vừa sợ hãi. Người đàn ông ấy làm cô bâng khuâng khi hình ảnh một người đàn ông có đôi mắt đỏ ngầu và máu dính khắp người xẹt thoáng trong kí ức của riêng cô. Hai người nhìn chầm nhau, bốn mắt giao tại một điểm rồi ông đến gần ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng. Nỗi mong nhớ bấy lâu vùng dậy là ông cảm thấy vui sướng biết bao.
Chương 10: Chương 10 Linh mở to mắt nhìn sửng sốt, người đàn ông khẽ lên tiếng hỏi. “Sao …” “Cháu gái ta.” Cô gái nhỏ chưa nói dứt lời thì ông ta đã chen ngang. Buông cô ra ông nói bằng cái giọng trầm ấm, đầy trìu mến. Cô vẫn chưa hết bàng hoàng ông lại tiếp tục nói, giọng xót xa, cay đắng. “Ta là chú của con đây. Con không nhớ hả?” Linh nghẹn lại như có cái gì đó chặn ở cổ làm cô không thể bật thốt thành lời. Người đàn ông nhìn cô đợi chờ phản ứng nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của cô gái. Ông biết việc làm của ông gây tổn thương rất lớn với Linh và cho dù cô có mất hết kí ức thì nỗi oán hận đó cũng không bao giờ nguôi. Ông quay người đi ra cửa, dáng người cô độc và mệt mỏi, chán chườn. “Chú.” Cô gái bất ngờ thốt gọi. Ông khựng đứng lại, ngoảnh đầu nhìn cô niềm vui sướng dâng trào. Cái tiếng gọi “chú” tưởng chừng ông sẽ không bao giờ nghe từ miệng cô nhưng hôm nay … Người đàn ông bước nhanh đến ôm chặt lấy cô như sợ một khi buông tay cô sẽ biến mất khỏi đây. Cô gái nhỏ khẽ lên tiếng và không giấu vẻ mặt vui mừng của mình. “Cháu chỉ nghe anh hai nói về mỗi mình ngoại thôi. Hình như bà ngoại ghét cháu lắm thì phải.” Buông cô cháu gái ra, hai người đi đến ngồi ở ghế sô pha. Ông nhẹ nhàng an ủi nhưng khi nhắc đến bà ngoại Linh ông có vẻ mặt buồn rượi. “Không có đâu, cháu yên tâm đi rồi sẽ có ngày bà đến đón cháu thôi.” “Nhưng là chừng nào?” “Ta không biết. Nhưng ngày đó cũng sắp đến rồi.” Người đàn ông nói, cả hai đều im lặng. Hôm nay không có Vũ cô cũng chẳng buồn nấu cơm tối. Hai chú cháu ra ngoài ăn ở quán cơm bình dân gần chợ đêm. Linh rất kén ăn nhưng được chú cứ gắp đồ ăn cho cô nên cô cũng vui vẻ ăn thôi. Hai người vừa ăn vừa kể cho nhau về cuộc sống thường ngày của mình. Thỉnh thoảng họ dừng lại và cười khẩy. Nụ cười rạng rỡ trọn vẹn đó chưa từng hiện diện trên khuôn mặt Linh và cả người đàn ông đó. Ăn xong bữa tối hai chú cháu cùng đi dạo chợ đêm. Ông mua tặng cô một sợi dây chuyền hình mặt trăng. Tuy đó chỉ là đồ giả nhưng là món quà đầu tiên cô được người thân trừ anh trai tặng. Hơn nữa lại là chính tay ông đeo cho cô, chỉ nhiêu đó thôi cô cũng cảm thấy rất vui rồi. Thời gian bên nhau cạnh người chú thật ngắn ngủi, mới đó đã 11 giờ. Ông đưa cô cháu gái về đến trước cửa nhà, cái giọng vang lên vừa luyến tiếc vừa buồn bã. “Chú.” Cô gái nhỏ khẽ gọi khi thấy chú lặng lẽ quay đi. Nước mắt trực trào ở khoé mi. Biết đâu đây là lần đầu cũng như lần cuối cô được gặp chú thì sao? Thật khó khăn khi vừa nắm được tình thân trong tay đã phải buông tay và không biết sẽ có ngày mai hay không. Tiếng cô chậm rãi vang lên thật yếu ớt. “Chúng ta còn gặp nữa không ạ?” “Tất nhiên là còn chứ. Cháu vào nhà đi, ngủ ngon nhé.”
1 .. 5 6 7 [8] 9 10 11 .. 30