g bằng một thứ chất liệu, hình quả tim, như kiểu dây chuyền dành tặng những người yêu nhau. Còn đang ngơ ngác thì chợt Dung nhìn thấy cái mặt dây chuyền hình quả tim ấy có chốt mở ra, cô nhẹ tay mở và kinh ngạc kêu lên: - Hình của con và… Cô khựng lại, bởi nữa hình quả tim bên này thì ảnh cô, còn nữa bên kia thì là ảnh của… Hoàng Phi! - Thưa ngoại… Bà cụ sức đã kiệt, nhưng vẫn còn nói khá rõ ràng: - Tối qua trong lúc bà mê man thì thấy vong hồn nó về, nó khóc và nói rằng nó đã yêu con từ lúc thấy hình con trong cuốn lưu bút con gửi cho Giáng Hương. Nó định sẽ về nước và hỏi con làm vợ, nhưng chưa kịp thì đã… Bà ngừng một lúc rồi mới tiếp được: - Nó chưa kịp về thì cả hai anh em đều chết trong một tai nạn giao thông bên đó. Do quá say mê con nên hồn nó cứ vất vưởng đi tìm… vừa rồi nó tìm về đây và gặp được con. Hạnh Dung đánh bạo hỏi: - Hồn ma sao con thấy anh Phi giống hệt như người, đâu có vẻ gì là ma vậy ngoại? - Theo nó nói thì hình hài mà con nhìn thấy là xác của một người khác. Nó nhập hồn vào đó để đi gặp con. Bây giờ nó tha thiết van xin ngoại làm cách nào cũng phải cho nó gặp lại con, nó yêu con và muốn… cưới con làm vợ. Ngoại sợ quá, khuyên nó nên bỏ ý định đó đi, bởi dương gian âm cảnh làm sao cưới nhau được, nhưng nó quyết không nghe! - Ngoại! Hạnh Dung muốn nói gì đó, nhưng cô khựng lại. Bà cụ lại tiếp như muốn nói cho hết, sợ không còn kịp: - Nó nói con nên đi tìm người mà nó đã mượn hình hài và nhận lời xin cưới của người đó! Muốn xác nhận đúng người thì con nên nhìn trên cổ người ấy, cũng có đeo một sợi dây chuyền với cái mặt giống như vậy. - Nhưng thưa ngoại… Hạnh Dung vừa nói được tới đó thì đã thấy bà cụ trợn ngược mắt lên rồi ngoẹo đầu sang bên… - Kìa, ngoại! Khi Ngọc Nga chạy vào thì đã nhìn thấy bà ngoại của Hương tắt thở rồi. Cô quay sang hỏi bạn: - Lúc nãy bà trối trăng điều gì vậy? Hạnh Dụng muốn giấu, nhưng sau cùng cô nói hết với Nga. Cô bạn lắm lời này vội nói: - Số mày như vậy rồi, phải làm theo thôi! Hạnh Dung lo lắng: - Nhưng tao làm sao… Cả hai đứng chết lặng rất lâu… ° ° ° Sáng vừa mở mắt ra, người mệt nhoài bởi đã mấy đêm liền Hạnh Dung không tài nào ngủ được, thì đã nghe tiếng của mẹ vọng từ ngoài vào: - Con thay đồ ra tiếp khách với mẹ, có bác Phán qua chơi, muốn gặp con. Hạnh Dung nói nhanh: - Con đang mệt, mẹ tiếp đi! - Không được, phải có con. Cứ ra rồi để mẹ nói chuyện. Bác ấy có đề nghị gì thì con chỉ việc lắc đầu bảo rằng chờ học xong tú tài 2 đã. Nghe lời mẹ đi. Được lời của mẹ như vậy, nên dù không muốn Hạnh Dung cũng phải đi trang điểm sơ rồi đi ra. Bà Phán cũng vừa từ ngoài cổng bước vào, đi theo sau bà là một người phụ nữ có tuổi khác và… một chàng trai. Bước chưa tới phòng khách thì giọng bà Phán đã oang oang: - Dẫn rể quý tới nhà dây, cô dâu quý đây ra đón đi chứ! Biết tính con không thích như vậy, nên bà bảo khẽ con gái: - Bác ấy muốn nói gì cũng được, con cứ chịu đựng. Hạnh Dung quả là đang chịu cực hình, cô vừa mệt vừa chán nản, nên miễn cưỡng đứng dậy chào cho phải phép: - Thưa bác Phán, con chào bác! Thưa… Tự dưng cô khựng lại, trố mắt nhìn chàng trai bước vào sau cùng. Hai tròng mắt của Dung như muốn lọt ra ngoài! Bởi chàng trai kia chính là… Hoàng Phi! Anh chàng cũng khựng lại, nhìn Dung trân trối. Nhưng hình như anh ta chưa nhận thức rõ người đứng trước mặt mình là ai. Bà Phán nhạy cảm, lên tiếng hỏi liền: - A, hai đứa biết nhau à? Bà Hồng cũng hỏi con: - Con quen? Hạnh Dung nhất thời chưa đáp, cô vẫn nhìn xoáy vào chàng trai và sau cùng mới lên tiếng: - Anh Hoàng Phi! Bà mẹ của chàng trai nhận ra, bà cười nói: - Dù cô gọi chưa đúng, nhưng cũng gần với tên của nó. Khương Duy là tên con trai bác! Anh chàng tuy chưa nhận ra Dung, nhưng anh ta cũng nhẹ gật đầu chào rất lịch sự, rồi bước tới chìa tay ra cho Dung bắt. Cô nàng như bị hớp hồn, cứ nắm chặt tay anh ta không chịu buông ra. Bà Hồng phải đưa tay kín đáo nhéo vào hông con gái một cái để Dung chấm dứt cử chỉ đó. Và có lẽ để tránh chướng mắt, bà nói to: - Hay là để người lớn mình nói chuyện, con hai đứa trẻ thì ra sau vườn làm quen đi, lát nữa vào sau! Hạnh Dung chỉ cần nghe mẹ nói thế, cô đã kéo tay anh chàng ra ngay nhà sau. Khi ra đến ngoài, cô nhìn xoáy vào mắt anh ta rồi hỏi: - Hoàng Phi phải không? Anh chàng vẫn tỉnh như không: - Khương Duy. Mình tên là Khương Duy. Nhưng mình biết bạn. Câu nói càng khiến Dung thêm nghi ngờ: - Có phải anh là người có cái này phải không? Dung đưa tay lên vạch cổ áo anh ta ra và càng sửng sốt khi nhận ra sợi dây chuyền trông giống y như vật cô có trong túi áo. Cô móc ra ngay và đưa lên so, bất chợt anh chàng kêu lên: - Hạnh Dung! Anh ta thay đổi sắc diện một cách đột ngột, từ dáng vẻ chậm chạp bỗng trở nên nhanh nhẹn, hoạt bát hẳn lên, giống y như một Hoàng Phi mà lần đầu tiên Hạnh Dung đã gặp. - Đúng là em rồi, Hạnh Dung! Anh cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại em. Để chắc hơn như những lời của bà ngoại Hương kể, Hạnh Dung đưa tay lên định giở mặt dây chuyền của anh chàng ra, thì chính anh ta đã tự tháo ra và đưa hẳn cho Dung: - Em giữ luôn cho đủ cặp! Dung mở trái tim mặt dây chuyền ra, và cả hai cái đều giống y hệt như nhau! - Đúng là anh rồi! Hạnh Dung không một chút sợ hãi, nắm lấy tay Khương Duy, nói đủ cho anh ta nghe: - Em biết rồi, anh ẩn trong xác của anh chàng Khương Duy, nhưng thật ra anh là Hoàng Phi! Anh chàng đáp rất khẽ: - Chuyện này chỉ chúng ta biết thôi. Lúc đó ở trong nhà… Bà Phán Giáo đã bắt mạch được Hạnh Dung kết chàng trai mình mai mối, nên bà mạnh miệng nói: - Tôi làm mai mối hay lắm, nhiều cặp đã thành và con cái đầy đàn, gia đình hạnh phúc. Chưa có cặp nào xảy ra chuyện gì! Bà quay sang bà Hồng: - Chi tin tôi di, con Dung nhà chị mà ưng cậu cả nhà bà bác sĩ đây thì xứng không ai bằng! Mà coi bộ con nhỏ cũng đã kết thằng Duy lắm rồi. Hình như chúng nó có quen nhau trước. Bà Hồng vẫn giữ đúng ý đã bàn với con gái, nên nói: - Nói gì thì nói cũng phải đợi cháu nó học xong tú tài 2 cái đã. Bà bác sĩ Xuân vội lên tiếng: - Mình làm đám hỏi trước rồi đợi khi cháu nó học xong thì tính liền cũng tiện. - Chuyện này phải để tôi tính lại với con nhỏ. Nó khó tính và hơi cứng đầu. Hồi ba nó còn sống ông không cho ai ép uổng gì nó cả. Bà Phán lấy lòng bà bạn của mình: - Anh chị bạn tôi đây chỉ có con Dung là con gái, mà hiện giờ chỉ còn hai mẹ con sống hủ hỉ với nhau, nên chị ngại phải xa con… Bà bác sĩ Xuân liền nói: - Không sao cả, thằng Khương Duy là con cả, sau nó còn có ba người em nữa, cho nên nếu chị muốn thì tôi đồng ý cho cháu nó ở bên này cùng tiếp tay với vợ phụng dưỡng chị. Bà Hồng còn đang phân vân thì từ nhà sau Hạnh Dung và anh chàng bước ra, tay trong tay. Cô nàng lên tiếng ngay: - Tụi con tính rồi mẹ, con vẫn đi học, còn anh Phi thì đi làm, chờ khi nào con thi xong rồi làm đám cưới luôn! Bà Hồng kêu lên: - Kìa, con. Dung đến bên mẹ, rất chủ động: - Con và Phi biết nhau. Phi đây chính là anh ruột của Giáng Hương bạn con. Bà Hồng