Đọc truyện ma - Trang lưu bút định mệnh - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma - Trang lưu bút định mệnh (xem 322)

Đọc truyện ma - Trang lưu bút định mệnh

oàng Phi ở nhà không ngoại? - Cái gì? Hỏi gì? - Dạ, con là Hạnh Dung, bạn học ngày trước của Giáng Hương, con muốn hỏi anh Hoàng Phi, anh của Hương? Bà ngoại bước hẳn ra ngoài, bà nhận ra ngay Hạnh Dung và Nga, nên nói ngay: - Hai đứa bây mà bà tưởng là ai. Con Giáng Hương đi bên Pháp từ lâu nay rồi, còn… Hoàng Phi thì cũng đâu có về. Hạnh Dung nhìn sững bà: - Con mới gặp anh Phi hôm chủ nhật rồi, anh ấy nói là về có mang theo quà của Gíang Hương gửi cho con. Bỗng dưng sắc mặt bà cụ tái xanh, bà bước thụt lùi và lắp bắp hỏi: - Con… con nói… gặp ai? - Dạ, con gặp anh Hoàng Phi hôm chủ nhật rồi. - Trời ơi! Bà cụ kêu lên một tiếng thảng thốt rồi suýt nữa đã ngã xuống đất, khiến cho Hạnh Dung và Ngọc Nga hốt hoảng: - Bà ngoại! Bà sao vậy? Họ đở kịp nên bà không ngã, nhưng toàn thân bà bỗng lạnh ngắt, bà xua tay mấy cái rồi ra dấu cho hai đứa dìu vào nhà. Vào trong rồi còn hỏi Iại: - Con nói gặp ai? - Dạ, anh Hoàng Phi. Bà đưa tay chỉ lên tủ thờ có hai ảnh chân dung: - Có phải thằng đó không? Hạnh Dung nhìn lên cùng lúc với Ngọc Nga, rồi cả hai cùng kêu lên: - Chính anh ấy và cả… Gláng Hương nữa! Mà cái gì vậy ngoại? Đây là ảnh… ảnh của họ sao ngoại lại đặt trên tủ thờ? Bà thều thào: - Thì cả hai đứa nó giờ đã… ở trên đó rồi mà. Chúng nó… Hạnh Dung lặp lại như người mất hồn: - Sao lại như vậy? Sao lại… sao lại… Ngọc Nga bình tĩnh hơn, hỏi lớn: - Ngoại nói vậy có nghĩa cả hai đã chết rồi sao? Bà cụ nhẹ gật đầu: - Chết hết rồi… - Ngoại! Hạnh Dung thét lên một tiếng rồi đứng chết lặng. Cô tưởng chừng mình đang nghe lầm hoặc đang trong mơ… Cho đến khi Nga kéo cô về thực tế: - Ngoại nói rõ hơn coi, Giáng Hương mất hồi nào? Lúc này bà cũng có vẻ tỉnh táo hơn, bà từ từ kể: - Nó chết cách đây sáu tháng, cùng với thằng anh của nó. - Hạnh Dung như đang trong cơn mộng du: - Không thể nào… không thể như thế được… Ngọc Nga rùng mình: - Vậy ra người gặp mình hôm qua là… hồn ma! - Anh chàng đụng xe vào mày cũng là… ma! Bà cụ nghe vậy thì lại hoảng vía: - Thằng Phi gặp tụi con thật sao? Dung chưa kịp đáp thì Ngọc Nga đã nhanh miệng: - Chẳng những gặp thôi, anh ấy còn đụng xe vào con Dung đây, suýt chết! Rối anh ấy còn chạy xe lên Lái Thiêu nữa… Bà cụ hỏi nhanh: - Chạy Vespa? Rồi bà chỉ ra nhà xe: - Hèn chi chiếc Vespa lâu nay để trong nhà kho, bỗng hôm qua bà thấy ai đem ra nhà ngoài, mà còn lau chùi bóng loáng nữa! Chiếc xe này trước đây là của ba nó, từ khi ba nó chết thì cứ để trong kho, còn thằng Phi thì ngay từ năm lên sáu tuổi đã theo ông cậu nó qua Pháp ở rồi, đâu có về đây… Hạnh Dung thất thần: - Không thể nào đâu ngoại! Ngọc Nga thì vừa rùn vai lại vừa nói bằng giọng run run: - Tụi này gặp ma mà đâu có biết ngoại ơi… Bà cụ vừa khóc vừa nói: - Thằng Phi đâu phải Ìa ma. Nó là thằng hiền lành. Hơn hai chục năm rồi bà không gặp nó, nhưng chắc chắn nó không phải là ma. Ngọc Nga muốn nói gì đó, nhưng nhìn gương mặt thẫn thờ của Dung nên cô nín thinh cho đến lúc Hạnh Dung khiếu bà cụ ra về… Hỏi gì Dung cũng không nói.Thấy con gái cứ suất ngày buồn rầu, lo ra, bà Hồng phải nhắc: – Con sắp tới ngày thi tú tài rồi đó, mà sao cứ lờ đờ như người mất hồn vậy. Hạnh Dung chống chế: - Tại con khó ở… vả lại bài thi con ôn xong hết rồi. Bảo đảm với mẹ là bằng tú tài kỳ này con lấy về cho mẹ là cái chắc! - Thằng cha cô, Iúc nào cũng tự tin. Kỳ này cô mà trượt vỏ chuối thì tôi gả chồng cho biết! Biết mẹ chỉ doạ chơi thôi, nhưng tự dưng Hạnh Dung thấy sợ, cô nhào tới ôm mẹ nũng nịu: - Mẹ mà bắt con lấy chồng là con chết cho mẹ coi! - Con khỉ, chỉ tài nói bậy! Thì con gái lớn phải lấy chồng chứ, chậm lắm là hết năm tới, thi tú tài xong thì cũng phải kiếm chồng để cho tôi có cháu ngoại chứ! - Không đâu! con ở với mẹ hà! Bà Hồng cũng ôm con vào lòng: - Nói chơi vậy chứ chỉ còn có hai mẹ con, gả đi rồi mẹ ở với ai! Thằng anh Hai mày thì đi biền biệt, nói hoài mà không chịu lấy vợ, mẹ buồn hết sức. Chợt bà nhớ lại chuyện bà Phán Giáo nói mấy bữa trước, bà kể: - Bác Phán có cái mối này, bà ấy nói hoài mà mẹ không nghe. Mẹ muốn biết ý con… Hạnh Dung biết lại chuyện làm mai, nhưng tự dưng cô cũng thấy tò mò: - Bác làm mai ai vậy mẹ? Chắc lại một anh chàng con nhà giàu, công tử bột… Bà Hồng hơi nhỏ giọng: - Lần này bác Phán nói cái mối ấy ở bên Tây. Nghe tới đó, tự dưng Dung giật mình: - Ở bên Tây, mà… ở đâu? Bà Hồng cười xoà: - Mẹ đâu có biết Tây là ở đâu. Mới chỉ nghe vậy thôi… Tự dưng Dung nhớ tới Hoàng Phi. Cô thừ người ra một lúc rồi đột nhiên nói một mình: - Phải chi hồi đó anh ta ở bên này… Bà Hồng nghe không rõ, hỏi lại: - Con nói ai ở bên này? - Dạ… dạ không. Con muốn nói… cần gì phải ở Tây ở Tàu… Bà Hồng dí tay vào trán con gái: - Cha cô, ai cô cũng chê. Kén lắm rồi mai mốt gặp một thằng… trời ơi đất hỡi cho biết! Dung chẩu mỏ ra: - Bộ mẹ muốn con gái mẹ như vậy lắm hả? Hai mẹ con đang nói chuyện thì chuông điện thoại reo vang. Đang ngồi gần máy nên bà Hồng nhấc lên, bà nghe rồi quay sang hỏi con: - Bà ngoại của Giáng Hương là ai vậy con? Có phải con Giáng Hương bạn hồi đó của con không vậy? Hạnh Dung giật thót tim, cô chẳng trả lời mẹ mà giằng lấy ống nghe áp vào tai. Nữa phút sau cô buông ống nghe xuống, lo lắng: - Bà ngoại của Giáng Hương đang hấp hối. Con Ngọc Nga vừa báo tin cho con. - Lâu nay con có ghé thăm bà không? Sao con Giáng Hương không thấy sang đây chơi vậy? Dung thẫn thờ: - Giáng Hương chết rồi. Bà Hồng hốt hoảng: - Chết khi nào? - Gần cả năm rồi. Chết bên Pháp khi đi du học bên ấy. Dung hấp tấp đi ra, bà Hồng căn dặn: - Con qua thăm rồi có gì báo tin cho mẹ, mẹ cũng sang đó nữa. Dung chạy nhanh qua thẳng đó, bởi Ngọc Nga dặn không cần ghé đón nó. Vừa sang tới cổng nhà Giáng Hương đã thấy Nga đứng chờ sẵn: - Không biết sao bà ngoại Hương nhớ số điện thoại nhà tao, và nhờ người giúp việc gọi giùm. - Bà ra sao rồi? - Nằm thiêm thiếp, tao vào thăm bà biết nhưng không mở mắt ra, chỉ hỏi tên mày thôi. - Hỏi sao? Hạnh Dung bước nhanh vào, cô vừa xuất hiện thì bà cụ đã lên tiếng ngay: - Hạnh Dung phải không? - Dạ, con đây ngoại. Bà nhướng mắt lên nhìn, thấy Ngọc Nga, bà nói rất khẽ: - Nói nó ra ngoài một lát, bà có chuyện này muốn nói riêng với cháu! Hạnh Dung phải nói khéo với bạn: - Bà ngoại không chịu được hơi thở của đông người. Mày ra ngoài một lát đi rồi vào sau. Ngọc Nga không hài lòng lắm, nhưng cũng phải bước ra. Lúc này bà cụ bỗng cầm tay Dung, thều thào: - Nó… gửi cái này… cho con! - Ai gởi bà ngoại? - Thằng… Phi! Hạnh Dung tưởng mình nghe lầm: - Ngoại nói ai? - Thằng Phi… - Ngoại, anh Phi đã… Giọng bà cụ càng khó nghe hơn: - Nó… chết… nhưng nó vẫn… Bà khó khăn lắm mới lấy được một vật gì đó từ dưới gối ra, đưa cho Hạnh Dung: - Cái này gửi cho con. Dung cầm lấy và đưa lên xem, đó là một sợi dây chuyền bằng kim loại trắng, có đính theo mặt cũn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Giám đốc U50 giàu sụ ngậm phải trái đắng chỉ vì một phút ham hố cô trợ lý xinh đẹp, nóng bỏng

Anh Là Đồ Khốn Nhưng...Em Yêu Anh Full

Lọ Lem Đường Phố

Có Một Tình Yêu Không Thể Nghi Ngờ

Truyện Có Gấu Là Người Hàn Voz Full