hứ tư ngày 11 tháng năm, mọi người đã trở về nhà. Họ đặt Regan vào giường, móc một ổ khóa lên các cánh cửa chớp, lột hết tất cả các gương soi ra khỏi phòng ngủ và phòng tắm của cô bé.
… “những lúc tỉnh trí càng lúc càng hiếm hoi, và tôi e rằng, giờ đây trong những lúc lên cơn, cô bé đã hoàn toàn bị mất ý thức. Điều này mới mẽ và dường như xóa đi cơn chứng loạn thần kinh ít-tơ-ri đích thực. Lâm thời, một hoặc hai triệu chứng trong lĩnh vực MacNeil, chúng tôi gọi là những hiện tượng siêu tâm lý đã…”
Bác sĩ Klein đến. Chris có mặt cùng Sharon khi ông huấn luyện họ cách thức truyền dịch Sustagen cho Regan trong những thời kỳ cô bé bị hôn mê. Ông nhét ống truyền dịch qua đường lỗ mũi – dạ dày. “Trước tiên…”
Chris bắt mình quan sát mà cố không trông thấy mặt con gái, nắm bắt từng lời chỉ dẫn của bác sĩ và dẹp qua những điều khác mà nàng đã nghe thấy ở Y viện. Những lời lẽ đó thấm qua vùng ý thức nàng như lớp sương mù len lách qua những cành lệ liễu.
… “Bây giờ ở đây bà phát biểu là ‘không tôn giáo’, thưa bà MacNeil, có phải đúng thế không ạ? Không hề có một chút giáo huấn nào về mặt đạo giáo phải không?”
“Ồ thì, đại khái chỉ có một từ ‘Chúa’ chung chung vậy thôi. Bác sĩ cũng biết đó. Sao bác sĩ lại hỏi?”
“Vâng, vì một lý do, đó là nội dung những lời cô bé hay nói trong nhiều lúc mê sảng – không phải những lúc lảm nhảm những vần vô nghĩa đâu – đều có khuynh hướng tôn giáo. Vậy theo bà, cô bé đã nhiễm được tư tưởng đó ở đâu?”
“Xin bác sĩ cứ cho một ví dụ”.
“Như thể là, ‘Giê-su và Maria, sáu mươi chín’, chẳng h…”
Klein đã đưa ống truyền vào đến dạ dày Regan. “Trước tiên bà phải kiểm soát xem chất dịch có bị len vào phổi không”, bác sĩ chỉ dẫn, vừa bóp trên ống truyền để chận nguồn chảy của dịch Sustagen. “Nếu nó…”
… “triệu chứng của một thể loại rối loạn mà người ta hiếm khi còn gặp, ngoại trừ ở những nền văn hóa nguyên thủy. Chúng tôi gọi đó là chứng bị ám ảnh dưới dạng mộng du. Thẳng thắng mà nói, chúng tôi cũng không biết gì nhiều về chứng đó, chỉ biết là nó xuất phát với một vài xung đột hay tội lỗi, rồi rốt cuộc dẫn dắt bệnh nhân đi đến ảo tưởng rằng thân xác anh ta đã bị một trí tuệ ngoại lai xâm nhập, một hồn ma, nếu người ta muốn gọi như thế. Trong thời xa xưa, lúc niềm tin vào quỷ dữ còn khá mạnh, thì các thực thể ám ảnh kia thường là một ác quỷ. Tuy nhiên, trong những trường hợp tương đối hiện đại, đa phần thì đó là linh hồn của một kẻ chết, thường là một kẻ mà bệnh nhân có quen biết hay đã gặp gỡ, và bệnh nhân có thể bắt chước một cách vô thức giống y giọng nói và cử chỉ của người đó. Thậm chí đôi lúc cả đến nét mặt của người đó nữa. Họ…”
Sau khi bác sĩ Klein sầu muộn kia đã cáo từ, Chris gọi điện thoại cho người đại diện của nàng ở Beverly Hills và thẫn thờ thông báo cho anh ta biết rằng nàng sẽ không đạo diễn phân đoạn phim ấy nữa. Sau đó nàng gọi cho bà Perrin. Bà ta vắng nhà. Chris gác điện thoại với một cảm giác tuyệt vọng càng lúc càng tăng. Nàng cần phải được sự giúp đỡ của một…
… “ở những trường hợp mà hồn linh là của kẻ chết thì tương đối dễ ứng xử hơn nhiều, trong hầu hết những trường hợp này, người ta không tìm thấy những cơn giận hoảng, hay là những cơn tăng vận động và kích thích cơ vận động. Tuy nhiên, trong cái thể loại hội chứng bị ám ảnh dưới dạng mộng du quan trọng kia, cái bản ngã mới bao giờ cũng hung ác, bao giờ cũng thù nghịch đối kháng lại bản ngã thứ nhất. Thật vậy, mục tiêu chính của nó là hủy diệt, khảo đả và thậm chí đôi khi là giết chết bản ngã thứ nhất”…
Một bộ dây đai đã được giao đến tận nhà và Chris đứng chứng kiến, nhợt nhạt và kiệt sức, lúc Karl máng dây đai vào giường rồi buộc vào hai cổ tay Regan. Sau đó, lúc Chris xê dịch chiếc gối cho ngay vào giữa đầu Regan, người Thụy Sĩ vươn thẳng người lên và nhìn gương mặt thảm thiết của đứa bé với đôi mắt xót thương. “Cháu bé sẽ khỏe chứ?” Anh ta hỏi. Một thoáng tình cảm vương vấn trong những lời anh ta nói, những ngôn từ e ấp nỗi ưu tư.
Nhưng Chris chẳng thể trả lời được. Lúc Karl đang ngỏ lời với nàng, nàng nhặt lên một vật đã được nhét dưới gối của Regan. “Ai bỏ cái tượng thập ác này vào đây?” nàng căn vặn.
…. “Hội chứng đó chỉ là biểu hiện của một xung đột nào đó, một tội lỗi nào đó, vì vậy, chúng tôi cố lần cho ra, tìm cho được xem nó là điều gì.. Vâng, biện pháp hay nhất trong một trường hợp thế này là dùng thôi miên liệu pháp, tuy nhiên, dường như chúng ta không thể thôi miên cô bé được. Thế là chúng ta chích cho cô bé một liều thuốc tổng hợp thôi miên – một biện pháp sử dụng đến chất ma túy – nhưng tình thật mà nói, có vẻ như biện pháp ấy cũng lại đi vào một ngỏ cụt khác mà thôi”.
“Vậy thì biện pháp tiếp theo là gì?”
“Chỉ còn trông chờ vào thời gian, tôi e vậy, chỉ còn chờ thời gian mà thôi. Chúng ta chỉ còn biết tiếp tục cố gắng và hy vọng vào một sự thay đổi. Lâm thời cô bé cần được nhập viện để…”
Chris tìm gặp Sharon trong bếp đang đặt máy chữ lên bàn. Cô gái vừa mang máy chữ dưới phòng giải trí ở tầng hầm lên. Willie thái cà rốt ở bồn rửa chén chuẩn bị nấu ra-gu.
“Có phải cô đã đặt cái tượng thập ác dưới gối con bé không, Shar?”
Chris nói với một giọng căng thẳng.
“Chị nói gì vậy?” Sharon hỏi, hoang mang thấy rõ.
“Cô không đặt à?”
“Kìa, Chris, thậm chí em còn chẳng hiểu chị nói gì nữa là khác. Em đã nói với chị rồi, em đã nói với chị lúc ở trên máy bay rồi, tất cả những gì em đã nói với Regan đó là “Chúa dựng nên thế giới”, và có lẽ những điều về…”
“Đựơc rồi, Sharon, được rồi, tôi tin cô, nhưng mà…”
“Tôi, thì tôi không có đặt cái tượng đó”. Willie lầu bầu, giọng tự vệ.
“Mẹ kiếp, thì cũng phải có ai đó bỏ nó vào đó chứ?” Chris bùng nổ, rồi quay sang Karl lúc anh ta đang đi vào bếp và mở cửa tủ lạnh. “Này, tôi hỏi lại anh lần nữa”, nàng nghiến răng, giọng gần như rít lên. “Anh đã để cái thập ác đó dưới gối con bé phải không?”
“Không, thưa bà”, anh ta điềm đạm trả lời. Anh ta đang gói mấy cục nước đá vào một chiếc khăn lau mặt. “Không. Không có thập ác nào hết”.
“Cái thập ác khốn kiếp đó đâu có tự dưng mà dẫn xác lên đó được, bọn khốn ạ! Các người phải có kẻ nói dối!” nàng rít lên trong cơn giận hoảng làm choáng váng cả phòng. “Bây giờ mấy người nói dùm tôi là ai đã bỏ cái đó vào đấy, ai?” Thình lình nàng quỵ xuống ghế rồi vật khóc nức nở vào đôi bàn tay run rẩy. “Ôi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không còn biết mình đang làm gì nữa!” Nàng khóc. “Ôi, Chúa tôi, tôi không còn biết mình đang làm gì nữa!”
Willie và Karl lặng lẽ nhìn lúc Sharon trờ tới bên Chris và xoa nắn cần cổ nàng bằng bàn tay an ủi. “Nào, ổn cả thôi. Ổn cả thôi!”
Chris đưa lưng tay áo lên lau mặt. “Vâng, tôi đoán là ai đó làm việc ấy”, – Nàng sụt sịt – “cũng chỉ có hảo ý muốn giúp đỡ thôi”.
…