“Không, họ không hề”.
“Có bao giờ cha đấu quyền Anh chưa?”
“Ồ, chút đỉnh”.
“Cha người ở đây. Quận này?”
“New York”.
“Golden Gloves, đúng không?”
“Ông xứng đáng lên đại úy lắm”. Karras mỉm cười. “Nào, bây giờ tôi giúp gì được cho ông đây?”
“Làm ơn đi chậm hơn một chút. Bị bệnh khí thủng mà!” Nhà thám tử phác cử chỉ vào cổ họng mình.
“Ồ, tôi xin lỗi”. Karras lơi bước.
“Không hề gì. Cha có hút thuốc không?”
“Có”.
“Không nên hút”.
“Thôi, có chuyện gì thì kể cho tôi nghe đi”.
“Đã hẳn. Tôi đang lạc đề rồi. À này, cha bận à?” Nhà thám tử hỏi dò. “Tôi không quấy rầy đấy chứ?”
“Quấy rầy cái gì?” Karras hỏi, vẻ sửng sốt.
“Hừ, thì việc cầu nguyện thầm, chắc vậy?”
“Chắc phải phong ông lên Đại úy”, Karras mỉm cười bí hiểm.
“Xin lỗi, tôi có sơ sót điều gì chăng?”
Karras lắc đầu, nhưng nụ cười vẫn còn vương vấn. “Tôi không tin là ông để sót điều gì hết”. Linh mục nhận xét, cái liếc xéo của ông về phía Kingderman đầy ranh mãnh và nhấp nháy một cách nhiệt tình.
Kingderman dừng lại, hết sức cố gắng trong vô vọng mong tạo được một vẻ mặt ngơ ngác, nhưng nhìn đôi mắt đầy nếp nhăn của người tu sĩ, ông cúi đầu rầu rĩ. “À phải. Dĩ nhiên… dĩ nhiên vậy rồi… một nhà tâm thần học mà. Tôi đâu có giỡn mặt được”. Ông ta nhún vai. “Cha thấy, điều đó đã thành thói quen đối với tôi, thưa cha. Bỏ lỗi cho tôi. Cái trò tình cảm ủy mị, đó là phương pháp Kingderman: thuần túy là tình cảm ướt át. Được rồi, tôi sẽ thôi quanh co và nói thẳng với cha là việc gì”.
“Mấy vụ phạm thánh”, Karras nói, gật gù.
“Vậy là cái trò vặt tình cảm ủy mị của tôi hóa ra công cốc”, nhà thám tử nói khẽ.
“Rất tiếc”.
“Không hề gì, thưa cha, thế cho đáng đời tôi. Vâng, những vụ xảy ra trong nhà thờ ấy”. Ông xác nhận. “Đúng thế! Có lẽ chỉ có một điều khác nữa ngoài lề, một điều nghiêm trọng”.
“Giết người?”
“Phải, cha lại đá tôi một phát nữa, tôi khoái lắm”.
“Chà, thì ban Điều Tra Án Mạng mà”. Vị tu sĩ Dòng Tên nhún vai.
“Không sao, không sao, thưa tài tử Marlon Brando, không sao cả. Thiên hạ bảo là xét như một linh mục thì cha khá là ranh mãnh”.
“Lỗi tại tôi mọi đàng”, Karras thầm thì. Dù lúc đó ông vẫn mỉm cười nhưng ông lấy làm hối hận vì có lẽ ông đã vô tình làm tổn thương tự ái của viên thám tử. Thực tâm ông không cố ý làm thế. Lúc này ông cảm thấy sung sướng có dịp bày tỏ một sự bối rối chân thành. “Dù vậy, tôi không hiểu được ý ông”. Ông nói thêm, không quên cau mày một phát. “Hai điều đó có liên quan gì không?”
“Này thưa cha, ta có thể giữ kín điều này chỉ hai chúng ta biết được không? Giữ mật? Xem như một vấn đề xưng tội, có thể nói như vậy?”
“Dĩ nhiên là được”. Vị linh mục sốt sắng nhìn nhà thám tử. “Chuyện gì vậy?”
“Cha biết nhà đạo diễn đã từng làm phim ở đây không, thưa cha? Burke Dennings ấy?”
“Ồ, tôi có gặp ông ta rồi”.
“Cha đã gặp ông ta rồi”. Nhà thám tử gật đầu. “Cha cũng đã rành chuyện ông ta chết như thế nào rồi chứ?”
“Thì, báo chí…” Karras lại nhún vai.
“Báo chí chỉ nói phần nào thôi”.
“Thế nữa?”
“Chỉ phần nào thôi. Chỉ một phần không hơn. Này cha, cha biết gì về đề tài phù thủy?”
“Cái gì?”
“Nghe đây, cứ kiên nhẫn, tôi đang muốn phăng đến một điều nào đó. Bây giờ thì làm ơn nói về vụ phù thủy đi. Cha có rảnh không?”
“Chút đỉnh”.
“Trên phương diện hoạt động của bọn phù thủy, chứ không phải về việc săn bắt họ đâu”.
“Ồ, tôi đã có lần viết sách khảo cứu về đề tài ấy”, Karras cười, “trên khía cạnh tâm thần học”.
“Ồ, thật sao? Tuyệt quá! Cừ quá đi thôi! Đúng là một phần thưởng cho tôi. Một điểm A cộng. Cha có thể giúp ích tôi rất nhiều, rất nhiều hơn chỗ tôi tưởng. Nào, cha, nói về thuật phù thủy…”
Ông với tay nắm chặt lấy cánh tay vị linh mục Dòng Tên lúc họ đi quanh một khúc rẽ và đến gần chiếc ghế đá. “Như tôi đây, một kẻ tầm thường, và nói trắng ra, không được học hành nhiều cho mấy, xét về mặt giáo dục trường lớp, khoa bảng. Không thật. Nhưng tôi chịu đọc. Vâng, tôi biết người ta thường nói thế nào về những kẻ tự lập, người ta hay bảo rằng họ là những thí dụ điển hình đến khiếp về sự lao động không kỹ năng. Tôi không xấu hổ. Không hề. Tôi..” Chợt ông chận ngang trớn nói, nhìn xuống và lắc đầu. “Lại tình cảm ủy mị nữa rồi. Đúng là thói quen mà. Tôi không cách gì chữa được cái trò tình cảm ủy mị này được. Chà, xin bỏ lỗi cho, cha đang bận rộn quá”.
“Vâng, tôi đang cầu nguyện”.
Câu nói nhỏ nhẹ của vị tu sĩ khô khốc và vô hồn. Kingderman dừng lại chốc lát mà ngó ông. “Cha nói thật đấy chứ?” “Không?”
Nhà thám tử lại nhìn ra trước và họ tiếp tục đi. “Đây, tôi xin nói vào đề, những vụ phạm thánh. Chúng có nhắc cho cha nhớ tới điều gì liên quan đến thuật phù thủy không?”
“Có lẽ. Một vài nghi thức đã được sử dụng trong Lễ Đen”.
“Một điểm A cộng nữa. Bây giờ tới Dennings. Cha đã đọc báo thấy ông ta chết ra sao rồi chứ?”
“Vì một cái ngã”.
“Đây, tôi nói cha nghe, và xin giữ mật đấy nhé?”
“Dĩ nhiên”.
Nhà thám tử có vẻ đau khổ vì ông nhận ra là Karras không hề có ý muốn dừng ở ghế đá. “Cha có phiền không?” Ông hỏi, vẻ mong ngóng.
“Gì cơ?”
“Ta dừng lại được không? Có lẽ ngồi xuống?”
“Ồ, được chứ”. Họ bắt đầu vòng lại chiếc ghế đá.
“Cha sẽ không bị cóng chứ?”
“Không đâu, bây giờ tôi khỏe rồi”.
“Cha chắc chứ?”
“Tôi khỏe mà”.
“Được rồi, được rồi, nếu ý cha đã quyết”.
“Lúc nãy ông đang nói gì nhỉ?”
“Xin chờ cho một giây, một giây thôi mà”.
Kingderman đặt tấm thân mỏi nhừ của ông lên ghế đá với một tiếng thở dài mãn nguyện. “Chà, khá hơn rồi, có khá hơn rồi”. Ông nói lúc vị linh mục Dòng Tên nhặt chiếc khăn lên lau khuôn mặt đẫm mồ hôi của mình. “Đang độ trung niên thật là một cuộc đời!”
“Burke Dennings hả?”
“Burke Dennings, Burke Dennings, Burke Dennings…” nhà thám tử gật đầu, ngó xuống giày. Rồi ông ngẩng lên nhìn Karras, vị linh mục đang lau gáy. “Thưa cha nhân lành, Burke Dennings đã được tìm thấy ở chân dãy bậc cấp dài dằng dặc ấy đúng bảy giờ năm phút, đầu vặn tréo ngoe ra đằng sau”.
Những tiếng la hét loáng thoáng vẳng ra từ sân dã cầu, nơi đội bóng Đại học tập dượt. Karras ngừng lau, chịu đựng tia nhìn đăm đăm của viên trung úy. “Điều đó đã không xảy ra trong khi ngã chứ?” Rốt cuộc ông lên tiếng.
“Cái chắc là có thể xảy ra trong lúc ngã lắm chứ”. Kinderman nhún vai. “Nhưng mà…”
“Không có lẽ nào”. Karras suy