Đọc Truyện Ma - Quỷ Ám(Phần 2E) - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Đọc Truyện Ma - Quỷ Ám(Phần 2E) (xem 245)

Đọc Truyện Ma - Quỷ Ám(Phần 2E)

Đọc Truyện Ma – Quỷ Ám(Phần 2E) Thế nhưng trên bàn giấy của Kingderman là một hồ sơ buộc tội Engtrom đề ngày 27 tháng Tám năm 1963, tố cáo rằng trong suốt thời gian nhiều tháng trời, Engstrom đã đánh cắp một số lượng ma túy trong nhà một vị bác sĩ ở Beverly Hills nơi anh ta và Willie được mướn vào giúp việc lúc ấy.

“…. sinh ngày 20 tháng Tư năm 1921 tại Zurich, Thụy Sĩ. Cưới Willie nee Braun ngày 7 tháng Chín năm 1941. Con gái, Elvira, sinh tại thành phố New York ngày 11 tháng Giêng năm 1943, địa chỉ hiện tại không rõ. Bị cáo…”

Phần còn lại của hồ sơ nhà thám tử mới thấy điên đầu.

Vị bác sĩ, mà lời khai của ông là điều kiện tất yếu giúp cho việc khởi tố có kết quả, bất ngờ – và không một lời giải thích – lại bãi nại.

Tại sao ông ta lại làm như vậy?

Chỉ sau đó hai tháng, cặp vợ chồng Engstrom lại được Chris MacNeil mướn giúp việc nhà, điều đó cho thấy rằng vị bác sĩ đó đã có lời giới thiệu thuận lợi, đã có nhận xét tốt về cặp vợ chồng này.

Thế sao ông ta lại làm thế?

Engstrom chắc chắn là có đánh cắp thuốc thật, thế mà một cuộc giám định y khoa vào thời gian vụ án lại không thể đưa ra được một dấu hiệu nhỏ nhất nào cho thấy là anh ta có nghiện ma tuý, thậm chí là có dùng các chất ấy.

Tại sao lại không?

Mắt vẫn nhắm, nhà thám tử khẽ đọc “bài vè” của Lewis Carrol “Twa brillig and the slithy toves…” một trong những trò giải trí khác của ông.

Lúc đã đọc xong, ông mở mắt ra và dán tia nhìn lên điện Capitol có kiến trúc hình tròn, cố giữ cho đầu óc trống rỗng. Nhưng cũng như thường lệ, ông nhận thấy điều đó bất khả thực hiện. Thở dài sườn sượt, ông liếc xuống bản phúc trình của chuyên gia tâm lý học của sở cảnh sát về những vụ phạm thánh gần đây tại Thánh đường Ba Ngôi: “… tượng… dương vật… phân người… Damien Karras…” mà ông đã gạch dưới bằng bút đỏ. Ông thở khò khè trong yên lặng rồi với lấy một tác phẩm biên khảo về thuật phù thủy, lật đến trang mà ông đã đánh dấu bằng một cái kẹp giấy:

… Lễ Đen… một hình thức sùng bái quỷ dữ, lễ nghi thờ phượng, về đại thể gồm có sự cổ vũ (bài ‘giảng thuyết’) làm điều ác giữa vòng các tín hữu giao hợp với ác quỷ và hàng loạt các hành vi xúc phạm thần thánh khác nhau phần lớn đều mang tính chất tình dục v.v.. và v.v…

Kingdeman lật lướt qua một số trang, đến một đoạn có gạch dưới bàn về sự giết người trong lễ nghi thờ phượng của bọn phù thủy này. Ông đọc đoạn đó chậm rãi, vừa nhấm đầu ngón tay trỏ, và khi đã đọc xong, ông nhìn trang sách cau mày và lắc đầu. Ông ngước tia nhìn trầm tư lên ngọn đèn. Ông tắt đèn. Ông rời văn phòng, lái xe đến nhà xác.

Chàng thanh niên phụ trách ngồi ở bàn giấy, đang nhấm nháp một miếng xăng-uých bằng bột hắc mạch có kẹp dăm bông và phó mát, tay phủi mấy vụn bánh mì khỏi một trang ô chữ thì Kingderman đến bên anh ta.

“Dennings”, nhà thám tử thì thào, giọng khản đặc.

Người phụ trách gật đầu, điền xong năm chữ cái trên hàng ngang ô chữ, rồi đứng dậy cầm miếng xăng uých đi xuống hành lang. Kingderman theo sau anh ta, mũ trên tay, theo sau cái mùi hột gà (mù tạt) phảng phất, đến mấy dãy tủ ướp lạnh, đến một phòng không mộng mơ dùng để chứa những đôi mắt mù lòa.

Họ dừng lại ở hộc tủ số 32. Người phụ trách lạnh lùng kéo hộc tủ ra. Anh ta cắn bánh xăng uých, và một miếng ruột bánh lấm tấm sốt mayonnaise rơi khẽ khàng trên lớp vải liệm.

Trong một lúc, Kingderman cứ đăm đăm nhìn xuống, rồi chậm rãi và khẽ khàng, ông lật tấm vải liệm lên để phô bày ra cái mà ông đã thấy và vẫn không thể chấp nhận được.

Cái đầu của Burke Dennings bị vặn hẳn ra phía sau, mặt nhìn ra sau lưng!

Lọt thỏm trong lòng chảo xanh tươi, ấm áp của khuôn viên trường Đại học, Damien Karras một mình chạy lúp xúp quanh một đường chạy hình thuẫn đầy đất mùn, chiếc quần soóc kaki và áo thun bằng vải cô-tông ướt đẫm thứ mồ hôi dính dáp lành mạnh. Phía trước mặt trên một ngọn đồi nhỏ, mái vòm trắng xóa của đài thiên văn nhịp rộn ràng theo sải chân của ông, sau lưng ông, trường y khoa khuất dạng sau lớp bụi và niềm ưu tư đang bị quấy động mịt mù.

Từ khi được giải nhiệm khỏi chức vụ cũ, ông đến đây hằng ngày, chạy mấy dặm đường theo vòng chảo và săn đuổi giấc ngủ. Ông suýt bắt được nó, sắp lơi lỏng được khỏi móng vuốt của những nỗi muộn phiền đã xoắn chặt lấy tâm hồn ông như một vết xâm mình sâu đậm. Nỗi phiền muộn bấy giờ đã vương vấn ông nhẹ nhàng hơn.

Hai mươi vòng…

Dễ chịu hơn nhiều.

Nữa! Hai vòng nữa.

Càng dễ chịu hơn…

Các bắp thịt chân mạnh mẽ, căng máu và đau nhói, khẽ lay động với nét uyển chuyển thon thả của loài sư tử, Karras đang chạy thình thịch qua một khúc quanh, thì ông chợt nhận thấy có ai đó đang ngồi trên chiếc ghế đá, phía ông để khăn lau và quần dài: một người đàn ông trung niên trong chiếc áo khoác lụng thụng, đội chiếc mũ ni bèo nhèo như nùi giẻ. Hình như người đó đang nhìn ông. Đúng không? Đúng quá rồi… đầu ông ta quay lại lúc Karras chạy ngang.

Vị linh mục tăng tốc, sải chân của ông nện xuống thình thịch làm vang động cả mặt đất ở vòng chạy cuối cùng, rồi ông giảm tốc độ xuống thành nhịp đi bộ, vừa thở hào hển vừa đi ngang qua ghế đá không buồn nhìn lại, hai tay ép khẽ xuống hai bên hông. Bộ ngực đầy ăm ắp những bắp thịt rắn chắc như đá tảng cùng triền vai của ông khẽ nhô lên làm căng cứng chiếc áo thun, làm biến dạng mấy chữ CÁC TRIẾT GIA in ngay trước ngực áo, các chữ cái trước đây đen tuyền nay đã phai hẳn màu, qua bao nhiêu lần giặt giũ.

Người đàn ông mặc áo khoác đứng dậy, bắt đầu tiến đến gần vị linh mục.

“Cha Karras?” Trung úy Kingderman gọi, giọng khản đặc.

Vị linh mục quay lại, khẽ gật đầu, mắt nheo lại vì nắng loá, đợi Kingderman bắt kịp mình rồi ra dấu cho ông ta đi theo lúc ông bắt đầu di chuyển trở lại. “Ông không phiền chứ? Tôi sắp cóng người đây”, vị linh mục hổn hển.

“Có chứ, dĩ nhiên là phiền rồi”, nhà thám tử trả lời, vừa gật đầu với vẻ co rúm thiếu nhiệt thành vừa thọc hai tay vào túi. Màn đi bộ từ bãi đậu xe đến đây đã làm ông ta mệt đừ.

“Ta, ta đã gặp nhau chưa nhỉ?” vị linh mục Dòng Tên hỏi.

“Chưa đâu, cha. Chưa, nhưng người ta bảo trông cha như một võ sĩ quyền Anh, một linh mục nào đó ở khu cư xá, tôi quên mất tên”. Ông đang mãi rút ví ra. “Tôi rất dở ba cái vụ tên tuổi này”.

“Còn tên ông?”

“Willie Kingderman, thưa cha”. Ông nhá chứng minh thư. “Ban Điều Tra Án Mạng”.

“Thật sao?”

Karras nhìn kỹ phù hiệu và thẻ chứng minh thư với vẻ chăm chú sốt sắng như một cậu bé. “Chuyện này nghĩa là sao?”

“Này, chắc cha cũng biết đôi điều đấy chứ, thưa cha?” Kingderman đáp, vừa quan sát nét mặt phong trần của vị linh mục Dòng Tên. “Đúng thật, cha giống y như một võ sĩ quyền Anh. Xin cha tha lỗi, cái vết sẹo đó – cha biết – cạnh mắt đó”, ông ta chỉ trỏ. “Giống Brando trong phim Waterfront quá, đúng là giống hệ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nữ vương hắc đạo: Ông xã chớ làm loạn – Phần 2

Truyện Hoa Dại

Một con vịt xấu xí trong đàn thiên nga

Nhận diện 3 dấu hiệu đặc trưng trên khuôn mặt của người thành đạt

Làm dâu – Phần 5