Oooooo-ee. Oooooo-ee. O-O.
John Galloway: (Người lái xe lửa, mập tròn nói với Petersen, người coi lò, ốm và cao.) Tôi đã chạy đường này 15 năm nay. Ngày mai này là đúng 15 năm. Nếu không có gì xảy ra thì coi như đã 15 năm tôi không có gây tai nạn gì trầm trọng.
Petersen: (Ngừng xúc than.) Tôi thì được 5 năm. (Tiếng bánh xe rầm rập qua cầu làm át mất một phần âm thanh, phần còn lại bị gió thổi bạt đi.)
Ông Delavan: (Lúc 12g15 về đến cách nhà một đoạn đường.) Hình như cổng mở và thằng Eddie ở trên lề đường kìa?! Đáng lẻ Ella phải coi chừng nó cẩn thận hơn chứ. (Ông vội vã đi vể phía cổng.) Có thằng con như thế đã là khổ rồi, còn để nó bò tùm lum ra đường như vậy nửa. (Ông cúi xuống bồng thằng bé lên.)
Cái bóng: (Quả cầu xanh trong tay.) Hãy quên đóng cổng! Hãy quên đóng cổng! (Cô khoát tay trước mắt ông.)
(Ông đi vào cổng, không đóng nhưng một lát sau quay ra đóng lại.)
Bà Delavan: (Bước ra cửa, đau khổ và xấu hổ.) Eddie, nó lại bò ra nữa rồi. Nó mới vừa ở đây mà. Ông gặp nó ở đâu vậy? (Bà tránh sang một bên cho bà Minturn bước ra để về nhà.)
Ông Delavan: (Cố đè nén nổi bực mình.) Ở ngoài cổng. Nó bò được nửa đường rồi. Cổng mở toang hoác.
Bà Minturn: (Thấy thương hại bà Delavan, nói, vẻ tạ lổi.) Tôi tưởng tôi đã đóng lại rồi nhưng có lẽ tôi để mở mà không hay. Thôi tôi về đây. Tôi xin lổi nhé. Tôi biết trẻ con thường thích bò lê đây đó lắm. (Bà chào bà Delavan.)
Ông Delavan: (Sau khi bà Minturn ra về, nói với bà Delavan.) Nếu bà không chịu canh chừng đóng cổng thì có ngày sẽ có chuyện xảy ra đó. Đối với tôi có đứa con như vậy đã là tệ rồi, còn để nó la lết ra ngoài cho người ta dòm ngó mình nữa, tôi…
Bà Delavan: (Lau nước mắt.) Đó, ông lại dở giọng nữa, làm như tôi không có việc gì làm ngoài việc canh chừng nó vậy. Có trời biết, tôi cũng như ông, không muốn nó ra ngoài chút nào hết, nhưng dường như nó chỉ thích làm như vậy. Tôi cũng đâu có để cổng mở, tại hồi nảy bà Minturn sang thăm…
Ông Delavan: (Vẻ thông cảm.) Tôi biết bà có nhiều việc phải làm. Chỉ tại tôi xấu hổ để nó bò ra đường như vậy. (Ông vổ vai bà.)
Người đưa thư: (Huýt sáo và gọi “Delavan”, đem vào một lá thư.)
Cái bóng: (Khi anh ta đi ra cổng) Hãy quên đóng cổng! Hãy quên đóng cổng! (Anh ta bỏ đi để cổng mở.)
Chuyến xe thư tốc hành: (Chạy ngang Ellwood, cách đây 60 dặm.)
Oooooo-ee ! Oooooo-ee ! O-O !
Cái bóng: (Nói với đứa bé, đang ở phía trong cửa.) Xám! xanh lá cây! xanh da trời ! Tím nhạt ! Bóng sáng ghê không! Bóng sáng ghê không! Tròn ghê không! (Cô dùng quả cầu, vẩy nó trước mặt để dụ thằng bé. Đứa bé bắt đầu bò.)
Ông Delavan: (Nói với vợ đang đặt thức ăn lên bàn.) Hồi sáng này bà MacMichael có đến, bà ấy xin cho mua chịu thêm nhưng chồng bà ấy như vậy tôi không thể cho được. Tôi bảo bà ấy trả phân nửa số nợ cũ đi nhưng dĩ nhiên là bả không trả được. Tôi thấy không thể tin tưởng họ được. (Ông ăn thật nhanh.)
Bà Delavan: (Quên thằng bé một lát.) Tôi cũng vậy. Tôi lấy làm buồn cho bà ấy nhưng ông không nên tin họ. Không biết thằng Harry làm gì mà lâu thế?! (Bà đi lại cửa.)
Cái bóng: (Đứng bên ngoài trước mặt đứa bé, vẩy quả cầu theo vòng tròn.) Tới lui, phải trái, vòng vòng. (Thằng bé quay đầu theo nhịp cử động của cô.)
Ông Delavan: (Liếc nhìn thằng bé và cho rằng cử động đó là do sự ngu ngơ mà ra.) Chậc, chậc! Khổ quá! (Ông dấu nỗi đau khổ sau một gương mặt nghiêm trang.)
Bà Delavan: (Quay về chổ ngồi.) Không thấy nó đâu cả. (Bà ngồi xuống, hai người ăn trong im lặng.)
Cái bóng: (Thằng bé theo sau.) Vòng tròn, vòng tròn. Xám nhạt, xanh nhạt, xanh đậm. Sáng, sáng. Tối. Sáng. Tối. (Đứa bé bò hăng hái theo sau.)
Harry: (Bước vào ít phút sau, bồng Eddie trên tay.) Có ai để cổng mở nữa rồi. Thằng bé ra sát ngoài cổng đấy. Nếu mình không đóng cổng thì có ngày nó sẽ ra tới đường rầy. Nó đang bò về hướng đó đấy mẹ à.
Bà Delavan: (Mệt mỏi.) Ai để cổng mở chứ? Chắc là người phát thư rồi. (Bà đặt đứa bé xuống nền nhà bên cạnh bà.) Chắc phải cột dây vào mình nó quá, hổm rày sao nó cứ hay bò lê thế chứ. Mình chưa từng khổ như vầy. (Bà nghĩ đến những năm dài đau khổ và khó khăn mà đứa bé là hiện thân, cùng một lúc bà tự trách mình đã nghĩ như vậy.) Không biết phải làm gì với nó đây. Không thể nhốt nó một mình trong phòng suốt ngày được. (Bà đóng cửa lại.)
Ông Delavan: Bà đóng cửa làm trong này nóng bức quá đấy, phải không?
Cái bóng: (Cúi mình trên đứa bé.) Cầm được quả cầu này thì thật là tuyệt diệu – tròn, xanh, bóng loáng! (Cô vẩy quả cầu theo nhịp điệu. Cặp mắt thằng bé dõi theo quả cầu.)
Chuyến xe thư tốc hành: (Chạy ngang Wheatlands, cách 45 dặm.)
Oooooo-ee ! Oooooo-ee ! O-O-O !
Galloway: (Người lái xe lửa, lau bụi đóng ở hai khóe mắt rồi quay sang Petersen.) Chú nhớ con bò cái mà mình đụng ở Ellwood hai năm về trước không?
Petersen: (Xúc than dưới chân.) Ừm.
Galloway: (Hãnh diện) Tôi nghe nói họ thu 60 đô la vụ đó. Utterson nói với tôi cách đây mấy ngày. (Ông ló đầu qua cửa sổ nhìn khúc quẹo của một con suối vừa hiện ra trước mặt, đoạn thụt vào.) Tôi chưa từng thấy cảnh con bò nào bị ném tuốt lên không như vậy. Đuôi của nó dựng thẳng đứng như một cây gậy. (Ông ta mỉm cười bóp còi để qua đường.)
Ông Delavan: (Đứng dậy và phủi các vụn bánh.) Thôi, tôi phải đi đây. Ông lấy nón và áo khoác xuống.) Nếu cứ nhớ đóng cổng thì có thể để nó chơi trong sân nhà được. (Ông đi ra.)
Harry: ( 15 phút sau, tay nắm váy của mẹ nó.) Mẹ, con hứa giữ chân ném banh cho trận bóng lúc 2g. Mẹ cho con đi nha?
Bà Delavan: (Mệt mỏi nhưng thông cảm.) Nếu con hứa là sẽ về nhà lúc 5g. Ngày hôm kia ba con nói gì con nhớ chứ? Lẽ ra con phải ở nhà để giúp mẹ trông chừng em. (Nó lấy cái nón kết và đi ra.)
Cái bóng: (Đi trước mặt nó ra cổng.) Hãy quên đóng cổng ! Hãy quên đóng cổng ! (Nó đi ra và để cổng mở.)
Chuyến xe thư tốc hành: (Chạy ngang Hunterstown, cách 35 dặm.)
Oooooo-ee ! Oooooo-ee ! OO ! OOO !
Bà Delavan: (Đi vào phòng trước một chút.) Bây giờ mình phải vá đồ và làm bánh nữa. Mình sẽ vá đồ trước – mà thôi, làm bánh trước đi. (Bà trở vào bếp.)
Cái bóng: (Lùi đi trước mặt bà.) Tôi sẽ trông chừng thằng bé. Hãy quên nó đi! Hãy quên nó đi! (Bà Delavan bắt đầu gọt vỏ táo, không còn nghĩ gì đến đứa bé nữa.)
Cái bóng: (Hiện trước đứa bé trên lối đi.) Đi nào. (Đứa bé bò hăng hái theo sau.)
Chuyến xe thư tốc hành: (Ngang trạm Palmer, cách 15 dặm.)
Galloway: Chú có nghe nói Esposito lãnh 30 ngày vì tội say sưa vừa qua không?
Petersen: (Vẻ quan tâm) Vậy à, hồi nào thế?
Galloway: (Vẻ sành sõi ) Hôm thứ hai rồi. Hắn vừa ra khỏi quán, miệng mồm hô hố như mọi khi, thế là họ bắt nhốt ngay. Lần này hắn lãnh 30 ngày.
Petersen: (Vẻ nghiêm túc) Như vậy cũng là đáng lắm thôi.
Galloway: Tôi cũng nghĩ vậy. Bọn phu lau Ý này chẳng ra hồn gì cả chú ạ. (Ông nhấn còi qua đườn