ột bóng đen nằm co ở phía trong.Chàng vội vàng lết tới. Giọng cô gái thét lên:“Trời ơi, qưái vật… ai cứu tôi với…”Lưu lên tiếng:“Cô là ai, tại sao lại ở đây?”Người con gái ngừng kêu, ngước lên nhìn Lưu mừng rở hỏi:“Ông không phải là quái vật hả?”Lưu lắc đầu.“Không, tôi bị nó bắt về đây.”“Ông cũng bị nó hút máu sao?”“Có, nó hút máu tôi hàng ngày.”“Như thế nó bắt ôngvề đây lâu lắm rồi à? Sao tôi không thấy?”“Không phải bị bắt từ lâu, nhưng tôi bị nó hút máu mười mấy ngày rồi?”Cô gái không hiểu hỏi lại:“Sao kỳ vậy, mới bị bắt mà đã bị hút máu từ mười mấy ngày rồi hay sao?”Lưu ngần ngừ trả lời:“Chuyện dài lắm, cô không hiểu nổi đâu, còn cô bị bắt bao lâu rồi?”“Dạ, kể cả hôm nay là ba bữa rồi.”Lưu chưng hửng, chàng lẩm bẩm tính nhẩm:“Mình nuôi nó kể cả hôm nay là mười bảy ngày. Nó bắt con nhỏ này vô đây được ba ngày. Như vậy là sau ngày nó hút máu Thơm, khi chàng trói nàng đem vô phòng nó là nó bắt đầu rangoài bắt người để hút máu. Khôngbiát ngoài người con gái này ra nó còn bắt ai nữa không.”Thấy chàng lẩm bẩm nói một mình, cô gái hỏi:“Ông nói cái gì tôi không nghe?”Lưu lắc đầu, nói:“À không có gì. Tại sao cô nằm tuốt trong này mà không chạy ra ngoài kia?”“Ớ ngoài đó có một cái cửasắt, có khoá. Nhưng đó cũng chưa phải là cửa ra ngoài, vì con đường hầm vô đây xây vòng vòng, tôi biết là có một cái cửa như thế này nữa, thông ra nghĩa địa, nhưng mình không nhìn ra đó được. Con quái vật nằm ở ngoài đường hầm nên tôi không dám ra đó. Hơn nữa, nó làm chân tôi tê liệt rồi, đâu có đi đứng gì được, muốn di chuyển phải lết bằng hai tay thôi.”Lưu nhìn ra ngoài, bây giờ mắt chàng đã quen với bóng tối Cái cửa bàng song sắt lửng, cũng hơi cao. Nhưng phía trên còn trống có thể trèo lên đó chui ra bên ngoài được. Chàng hỏi cô gái:“Cái cửacó khúc trốngphíatrên, tại sao cô không nhân cơ hội eon quái vật đó đi khỏi, leo ra trốn đi?”Cô gái lắc đầu.“Tôi đã thử rồi, nhưng không leo lên đó được, vì chân bị tê liệt rồi. Hơn nữa, những chấn song nhỏ và dẹp, mình nắm tay không chắc để mà leo. Bộ chân ông cũng bị tê liệt hả?”“Dạ, chân tôi chắc cũng như chân cô thôi. Không cử động được nữa.”“Bây giờ mình phải làm sao?”Lưu thở dài.“Tôi cũng chưa biết phải làm sao bây giờ, cứ chờ tình hình biến chuyển ra sao rồi tùy cơ ứng biến thôi. Cô có biết chỗ này là ở đâu không?”“Dạ biết, đây là nghĩa địa của người Tầu cách Chợ Lớn vài cây số thôi.”“Cô có tới đây rồi sao?”“Dạ, nhà tôi ở gần đây. Nói là gần nhưng cũng khoảng hơn một cây số. Gia đình tôi trồng rau cải ở khu này từ hồi tôi còn nhỏ nên tôi thuộc lòng vùng này.”Lưu mừng thầm, ít nhất cô bé này còn biết được chút ít địa thế ở đây, như thế hy vọng có thể trốn ra mà tìm đường đi cầu cứu Chung Tử. Nghĩ vậy Lưu hỏi:“Cô có biết một người tên là Chung Tử ở miếu Chung Quì không?”Cô gái mừng rỡ hỏi:“Bộ ông eó quen với ông ta hả?”“Phải, cô biết ông ta hả?”“Dạ, cái ông khùng ấy ở vùng này ai mà không biết. Ông ta tự xưng là cháu hai mươi đời của Chung Quì gì đó, chuyên trừ tà bắt ma.”“Phải rồi, là ông đó. Tôi bị con Ma Ngải này bắt từ nhà ông Chung Tử đó.”Cô gái ngạc nhiên hỏi:“Ủ, con quái vật là con Ma Ngải à? Sao ông biết. Mà ông làm gì tới nhà Chung Tử để bị nó bắt.”Lưu lết lại gần cô gái, chàng nắm lấy tay cô ta từ từ kể lại hết mọi chuyện. Trời đã thực tối. Trong căn hầm không còn ai nhìn thấy ai nữa. Cô gái sau khi nghe hết câu chuyện của Lưu đã có cảm tình với chàng thúc nhiều, vì hy vọng được cứu sống. Hơn nữa, khi kể ehuyện. Lưu chỉ nói là chàng ở Mỹ về và con Ma Ngải do một người bạn cùng nhà nuôi mà chàng không biết. Những vụ lăng nhăng với cáccô gái kháe cũng bị Lưu cố tình bỏ quên. Cái mác Kỹ Sư Nguyên Tử lại được chàng tô đậm lại càng làm cho cô gái gần gửi chàng hơn,Khí hậu trong căn hầm chứa xác chết này thực lạnh, cái lạnh rùng rợn chứ không phải như thời tiết mùa đông bên Mỹ. Không ai bảo ai, cả Lưu và cô gái đã ngồi sát bên nhau như một cặp tình nhân, họ ôm lấy nhau như để tìm hơi ấm từ thân thể người cùng hoạn nạn. Lưu thì thào:“Em tên gì?”Cô gái nói nho nhỏ: .“Dạ, em tên Mơ.”“Mơ có gia đình chưa?”“Dạ, em lấy chồng đượe hai năm thì anh ấy bị bắt đi nghĩa vụ quân sự và chết ở bên Cam Bốt cũng hơn một năm rồi.”“Bầy giờ em ở với ai?”“Em ở với cha mẹ chồng và con em.”“Em có mấy đứa con rồi?”“Mới có một cháu thôi.”“Nó được mấy tuổi?”“Dạ, cháu mới được ba tuổi.”“Em có tính lấy ehồng nữa không?”“Em cũng không biết.”Lưu ôm Mơ sát vô chàng hơn nữa, nàng ngả hẳn vô ngực chàng, thì thầm: .“Vợ anh ở Mỹ à?”Lưu cười nho nhỏ:“Mục đích anh về Việt Nam là để đi dự đám cưới của người yêu mình một lần chót cho trọn tình trọn nghĩa, lúc nãy anh nói em không nhớ sao. Làm gì có vợ mà ở Mỹ chứ?”Tự nhiên Mơ thấy vui vui, thì thầm:“Biết đâu chuyện đàn ông các anh. Nhiều khi người ta có vợ rồi vẫn còn ham của lạ thì sao?”“Cái đó là đưưng nhiên rồi, nhưng trời cho mỗi người một cái số. Nếu anh có số đào hoa còn nói gì. Đằng này thầy bói nói anh số cô quả. Chẳng những không có vợ mà tất cả nhữngngười mình yêu đều không có ai thương mình thực sự đâu.”Bàn tay Mơ siết chặt hơn, nàng nói nho nhỏ:“Em không tin, với một Việt kiều ở Mỹ như anh. Lại có bằng Kỹ Sư Nguyên Tử nữa bộ không có cô nào mê anh sao. Chắc anh kén quá thôi. Nếu được gặp anh sớm hơn, khi còn trong trắng em đã mê anh rồi.”Lưu cười thầm trongbụng, chàngbiết câu mở lời khôn khéo của Mơ đầy ý nghĩa. Lưu cúi xuống thì thào trên má nàng:“Nhưng bây giờ chồng em chết rồi, cũng kể như chưa có chồng thôi. ớ bên Mỹ người ta lấy nhau rồi ly dị, rồi lấy nhau là chuyện thường, miễn là họ yêu nhau thực sự. Còn dĩ vãng không ai nhắc tới bao giờ. Chuyện xác thịt dĩ vãng như chuyện ngoài da mà thôi. Không ảnh hưởng gì tới tương lai cả. Không biết bây giờ anh có được yêu em không?”Tim Mơ đập mạnh, không lý trong cái họa lại tìm được hạnh phúc bất ngờ như thế này sao? Dù gì anh ta cũng là trai tân, lại là Việt Kiều nữa, đó là chưa nói tới bàng cấp cao chót vót kia, làm gì mà nàng tìm được ai hơn chàng. Chỉ có điều anh ta nói thực lòng không, hay là chĩ muốn chơi cho qua đưừng. Vì phải nghĩ lại, thân phận nàng có xứng đáng với chàng hay không? Mơ nói thực nhỏ và dụi đầu vô ngực Lưu như cầu xin một sự thương xót.“Em đâu có đáng gì mà anh nói thế, chĩ quen anh cũng đủ mãn nguyện rồi, đừng nói được yêu.”Lưu cúi xuống thực sâu, chàng hôn lên ngực nàng qua làn vải mỏng. Chàng không ngờ bộ ngực của Mơ lại lớn và chắc nịch như vậy. Có lẽ gái một con, lại là dân lao động, thân thể nàng chắc chắn phải như tượng thần vệ nữa rồi.“Nếu chúngmình thoát khỏi đây, em có muốn theo anh về Mỹ không. ớ chốn này anh không sống nổi rồi đó.”Mơ cúi xuống, hôn nhẹ lên gáy Lưu sung sướng.“Anh nói thực đó hả, đừng gạt em nhé.”“Không gạt đâu, anh cũng lớn tuổi rồi, cần phải có một người đàn bà bên cạnh sống hủ hỉ với nhau trong cuộc đời.“Em có muốn theo anh không?”“Còn gì sung sướng cho em hơn nữa hả anh. Hoạn nạn đã có nhau, còn gì em không chiều anh được.”Bàn tay Lưu lùa vào cạp quần Mơ, mò xuống thực sâu. Hơi ấm da thịt làm bàn tay chàng rạo rực. Cô gái Việt gốc Hoa này là người Hoa đầu tiên trong đời chàng được ôm ấp Hình như có cái gì là lạ thích th