Đọc truyện ma- Nhật kí phòng trọ ma - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- Nhật kí phòng trọ ma (xem 516)

Đọc truyện ma- Nhật kí phòng trọ ma

và gấp dần căn phòng vệ sinh vẻn vẹn 1.5m vuông với cái bồn cầu xây chìm dưới đất và một chỗ nhỏ để cái thau quần áo như rộng ra gấp ngàn lần, những âm thanh đó vẫn vang lên và mình chỉ ước căn phòng vệ sinh nhỏ hơn một chút, nó quá rộng và chống trải, đủ để thêm một cái gì đó hiện lên giữa phòng vệ sinh “Làm ơn! Làm ơn…cái quái gì thế?” mình sợ hãy rên rỉ, kêu la và có chiều hướng chuyển dần thành khóc lóc mình nhìn vào cái thau đựng quần áo, nước mắt bắt đầu chảy ra, bên ngoài bắt đầu xuất hiện những tiếng gào, hét rất nhỏ nhưng vang vọng chiếm lấy tâm trí mình, từng giọt nước từ cái vòi nước bị rò vẫn rơi đều xuống chậu quần áo, bỗng từ giữa chậu một tí bọt sủi lên, màu nước dần ngả sang màu đỏ đậm dần mang một mùi tanh của máu tươi, một cái gì đó đang ở dưới cái chậu, nó đẩy mớ quần áo lên rồi xuống khỏi mặt nước trong chậu (chính sác hơn là máu) nó sục lên một thứ nước màu đen ngòm từ giữa, hôi thối mùi xác chết, cánh cửa sau lưng mình dần rung mạnh và gần như mọi khả năng giữ vững nó của mình đều vô vọng, tiếng cào trên gác cũng một lớn, cánh cửa đẩy mạnh, mạnh hơn, bản lề giữ cánh cửa trên tường như bung ra, RẦM…cánh cửa bung ra đè lên mình, sự sợ hãi đạt đến đỉnh điểm, chỉ ú ớ được vào câu rồi mình ngất lịm. Mình mở mắt dần ra, thở dốc nhìn quanh, trán ướt đẫm mồ hôi, tim vẫn đập lên từng cơn. mình đang nằm trên sàn nhà Hà ngay sát vìa bậc cầu thang, chỉ nhích một tý là lăn xuống vỡ đầu cắn cửa phòng Hà mở tung, trước cửa là Hà nằm bất độc : “Chuyện gì sảy ra lúc mình ngất vậy? Hà…cô ta làm sao thế?” mình cố gắng đứng dậy mà chân tay vẫn không thể kiểm soát được, nó vẫn run lên trong sợ hãi, mình lết lại gần chỗ Hà, cô ta vẫn còn thở, tư thế như có vẻ bị một cái gì đó hất văng cô ta ra khỏi phòng đập mình vào tường và ngất đi cánh cửa mở tung, mình cố gắng bò thêm một đoạn, ngó vô bên trong căn phòng, trước mắt mình là một cảnh tượng hết sức bất ngờ, K đang quỳ gối giữa phòng, hình như đã ngất, hai tay cầm con dao bạc đâm xuống một thứ gì đó đen đen, nhớp nháp trước mặt bên cạnh là Mem đang nằm đầu đập vào tường để lại trên tường một vệt máu, căn phòng hết sức lộn xộn, dấu vết của một cuộc xô xát thể hiện rõ, có vẻ đã có một trận đánh sảy ra giữa K, Hà và Mem với con quỷ trong người Mem Do quá mệt mình cũng chẳng làm gì được hơn mà cũng lăn ra thở rồi ngủ thiếp đi. Sau đó mình được Hà lay dậy, nhìn xung quanh là phòng bệnh, K đang nằm giường bên trái, còn bên phải là Mem. Mình tính hỏi chuyện gì đã sảy ra nhưng Hà chỉ dơ tay ra trước miệng tỏ ý kêu mình im lặng, sau đó mình nằm một lúc rồi ngủ một mạch đến sáng mai…..còn nữa….. Ngày thứ 11 update 1 (thứ 4 ngày 12 tháng 6) Theo như lời y tá nói thì chiều mình sẽ xuất viện nếu tình trạng vẫn tiến triển tốt, K vẫn nằm mê man còn Mem thì không thấy đâu, sáng Hà đi thăm viện thì nghe y tá nói tối qua lúc vô phòng kiểm tra thì không thấy Mem, có lẽ cô ta đã rời viện vào tối qua, Hà đã kể lại cho mình những gì sảy ra vào chiều hôm qua, lúc mình vẫn đang mê man bị hành hạ với những thứ ảo giác ấy trong lúc ăn sáng ở cantin: – K vẫn mê man từ qua đến giờ à? – Không tối qua anh ta có tỉnh giậy một lúc rồi lại ngủ thiếp đi – Cô không sao chứ? Có vẻ cô cũng bị thương – Không…chủ yếu là K, anh ta là người bị thương nặng nhất! – Tôi nghĩ cô cũng nên kiểm tra xem sao – Được rồi! cậu không phải lo – Chuyện hôm qua rốt cuộc là sao? – Chuyện hôm qua… – Mặt Hà bất chợt biến sắc rồi trở lại bình thường – Lúc tôi và K đang tiến hành hủy bỏ cái thứ đấy thì cả hai nghe có tiếng động bên ngoài, sau đó Mem bước vô với một vệt máu nhỏ trên tay, có lẽ là cậu đã tự vệ, sau đó có một cuộc xô sát nhỏ và phần thắng đã thuộc về chúng tôi, con quỷ ám căn nhà đó đã được hóa giải và quyển sách kia được K niêm phong lại…vậy thôi !!!– Hà đưa mắt lên nhìn tôi bỗng trong lúc đó mình cảm thấy không muốn biết gì hơn, ánh mắt cô ấy rất lạ – Vậy là bây dãy nhà trọ không còn bị ám nữa đúng không? Có vẻ đã kết thúc thật rồi! – mình cảm thấy nhẹ nhõm thêm phần nào – Có thể cho là vậy…cậu có thể chuyển về đấy! – Quay trở về căn phòng ấy? haiz…tôi không chắc – mình thở dài rồi đứng lên – Giờ tôi phải về nhà, chiều nay là cậu xuất viện, còn K thì chắc còn lâu! – Hà trả tiền cho người phục vụ rồi đứng lên – viện phí và các khoản tôi đã lo hết coi như chuộc lỗi vụ trước tôi nợ hai cậu, sáng nay tôi chỉ đến kiểm tra Mem coi cô ta có biểu hiện gì không, nhưng không ngờ là cô ta đã bỏ đi tối qua, chị em M sẽ không còn là mối hiểm họa đáng lo nữa nữa! bây giờ có lẽ tôi cũng sẽ chẳng có dịp gặp cậu và K nữa, việc này đã kết thúc, hãy tận hưởng những ngày tháng này! tạm biệt!!! Sau đó Hà quay người bước đi… “tận hưởng những ngày tháng này” câu nói của Hà làm mình cảm giác thấy có một cái gì đó khá là lạ, để lại trong suy nghĩ mình một chút gì đó nặng trĩu nhưng chỉ thoáng qua. Mình bước về phòng bệnh nghỉ ngơi thay vì dảo bước thư giãn trên khuôn viên bệnh viện vì lại thấy mệt, bầu trờ quang đãng, trong xanh nhưng vẫn chẳng đem lại cảm giác thoải mái thư giãn trong mình, mình và K nằm phòng hồi sức trên lầu, cách căn tin hai dãy phòng. Mỗi lần quẹo hoặc chèo lên cầu thang hay đi qua một hành lang nào đó mình có một cảm giác khá lạnh người, bệnh viên vắng, điểm mặt cũng chỉ có vài người nhà bệnh nhân đến thăm hay mang đồ đến chứ cũng chẳng có mấy ai đi khám bệnh, hành lang vắng, dài dọc qua những căn phòng trống dẫn đến phòng mình và K khá “u ám” (theo cách mình cảm nhận) mình lướt qua một vài phòng bệnh lâu lâu lại thấy bóng người bước vô phòng hay đi xuống cầu thang nhưng chẳng bao giờ nhìn rõ, rất mơ hồ, chỉ lướt nhanh, vụt mất khỏi tầm nhìn của mình, mình không để ý mấy chỉ cảm thấy tò mò hơi có một chút thắc mắc và sờ sợ. K đang nằm trên giường vẫn ngủ say như lúc mình và Hà xuống cantin, mình trở về giường nằm một lúc rồi ngủ thiếp đi. Mình bỗng nghe tiếng người thút thít, ban đầu mình nghĩ là y tá nhưng rồi lại không “hu…hu hu” mắt nhắm mắt mở mình tỉnh dậy, căn phòng bệnh trống không một bóng người, giường bên K vẫn nằm ngủ, cách đó mấy giường một vài bệnh cũng đang ngủ cạnh giường là cái cặp lồng đang mở. “Kì lạ không biết ai đã rên rỉ” – mình thắc mắc sau đó mình đặt mình xuống, nhắm mắt thì tiếng ấy lại phát ra: “đau quá…hư hư hư…” vẫn giọng nói đó nhưng có phần gấp gáp hơn, mình lại tỉnh và nhổm dậy, vẫn vậy, không có ai! “cái gì vậy” – mình tự hỏi, nhìn quanh không thấy gì, tiếng kêu lại phát ra, hình như là từ góc phòng, mình bước chân xuống, người vẫn khá mệt, ngó quanh phòng vẫn không có ai, mình bước ra cửa phòng nhìn quanh, trước phòng, xung quanh “kì lạ thật” mình lẩm bẩm bỗng nghe nhiên nghe thấy tiếng nói lại phát ra trong phòng, lần này cả người mình lạnh toát, mình sợ sệt quay vô căn phòng, nhìn một vòng, sau một hồi ngó nghiêng mình tự trấn an rồi trèo lên giường nằm nghỉ, tiếng gọi lại cất lên, lần này nghe nó rất gần, có lẽ là bên giường Mem, cái giường trống ấy, mình mở mắt qua nhìn bên, cái giường vẫn vậy, không có ai cả,tiếng gọi lại phát ra, lần này nghe như cạnh mì

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Không Hứa Hẹn Full Online

Tưởng giả vờ hóa ra thành chồng của bạn thân thật

Truyện Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Truyện Trại Hoa Vàng Full

Truyện Nhật Ký Anh Yêu Em Voz Full