i cuộn tròn lại, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói: “Còn thiếu ba…” Đúng lúc này, Thuỷ Căn dường như nghe thấy tiếng Thiệu, và cùng lúc đó là tiếng những vị khách du lịch trẻ tuổi kia nhiệt tình hỏi: “Các bạn có muốn ăn cùng không?” Sau đó, lều vải rung chuyển dữ dội, Thuỷ Căn ở trong lều bị quăng quật tứ tung. Khi nhọc nhằn mở được mắt ra, Thủy Căn phát hiện Thiệu đang nhíu mày ôm cậu trong lòng. “Các ngươi cũng tới rồi? Ăn không?” “Ăn! Ăn cái gì!” Giọng điệu Thiệu thật hung dữ. Hài tử chỉ tay: “Ở đằng kia không phải có người đang nấu canh thịt à…” Mới nói được phân nửa, thanh âm líu lo đã im bặt. Thuỷ Căn phát hiện ra đống lửa đang cháy và đồ dùng nấu bếp tất cả đã biến mất không một dấu vết, trong khi lều bạt cắm trại dưới chân núi đã bị một đống tuyết và đá tảng từ trên vách núi rơi xuống chôn vùi. “Đây… đây…” Vừa nghĩ đến việc cái chỗ mình vừa mới nằm ngủ giờ đã bị đá tảng đập thành một cái hố bự chảng, Thuỷ Căn cứng lưỡi cứ “đây đây” mãi không xong. “Còn không biết à! Ngươi bị thứ gì không sạch sẽ tìm tới làm kẻ chết thay rồi!” Lẽ nào… nam nữ thanh niên vừa nãy đều là quỷ cả? Thuỷ Căn sợ đến toát mồ hôi lạnh. Vạn Nhân đứng bên ôn hoà giải thích: “Những người có thường thức về cắm trại đều phải biết là không được dựng trại ở ngay dưới chân vách núi, một khi trên núi có gió to, thì đá tảng hay những thứ khác có thể rơi xuống và gây nguy hiểm. Chắc hẳn bốn người hạ trại ở đây đã phạm vào điều tối kỵ vì thiếu kinh nghiệm, kết quả là gặp tuyết lở, bị đè chết khi đang ngủ trong lều… Không đúng, oán khí của bọn họ lớn đến thế kia mà, cũng có thể lúc đó họ không tắt thở ngay, mà kéo dài một thời gian rồi mới chết đi trong đau đớn vì không có ai tìm thấy và cứu giúp họ.” “Vậy… vậy bọn họ lừa ta để làm gì? Để bọn họ có thể đầu thai chuyển kiếp?” Thiệu cười lạnh nói: “Cái gọi là kẻ chết thay không có nghĩa là hại người để đổi lại tấm vé vào chuyển thế, chẳng qua là khi phải chịu đau đớn cùng cực, nếu người ta nảy sinh ý nghĩ ‘vì sao lại là mình mà không phải người khác’, niềm khao khát mãnh liệt rằng có ai đó đổi chỗ cho mình sẽ biến thành chấp niệm trước khi chết, và thế là khi người đó biến thành oán linh, tâm nguyện duy nhất của hắn hiển nhiên chính là để cho người khác chịu đau đớn như hắn đã chịu.” Thuỷ Căn nghe thấy thế mà trong lòng lạnh toát. Cậu bỗng nghĩ: lúc Thác Bạt Thiệu bị giam cầm trong lòng đất suốt nghìn năm, hắn có nghĩ “vì sao lại là ta mà không phải ai khác” không? Nếu có, vậy chấp niệm của hắn là gì? Có phải cũng là khiến người khác nếm trải sự thống khổ mà hắn đã phải chịu không? Còn chưa kịp nghĩ hết, dòng suy nghĩ của cậu đã bị Vạn Nhân cắt đứt. “Chỉ có điều, vì sao bốn sinh viên bình thường lại có đủ năng lượng để biến thành oán linh với hình thể đầy đủ như thế, còn có thể khôi phục lại tình cảnh trước khi gặp nạn?” Vạn Nhân vừa nói vừa cẩn thận quan sát địa hình xung quanh. . (1) Còn gọi là nho dại, tên quốc tế là Vitis amurensis, sinh trưởng ở độ cao 200-1300m so với mực nước biển, phân bố chủ yếu ở Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Trữ, Nội Mông Cổ. Tham khảo – baidu. (2) Tên khoa học là Agaricus arvensis Schaeff. ex Fr, sinh trưởng ở sườn núi thảo nguyên hoặc cánh đồng hoang. Ở Trung Quốc phân bố ở Hà Bắc, Sơn Tây, Nội Mông Cổ, Thanh Hải, Tân Cương. Vị mặn tính ôn, công dụng: truy phong tán hàn, giãn gân. Dã ma cô thích sinh trưởng chỗ lá rụng đã bắt đầu phân huỷ, loại nấm này cũng được gọi là khuẩn, mọc hoang, thuộc họ nấm, lấy phần hạt làm thuốc. Độc trong dã ma cô thường có vào hạ thu khi mà trời mưa nhiều. Tham khảo – baidu. (3) Trung Quốc có 2 ngọn núi được xưng là đỉnh Ngọc Trụ, một tại dãy Vũ Di, Phúc Kiến, bởi vì hình dáng giống vò rượu, nên tên là đỉnh Tửu Đàn; một ngọn khác ở Cát Lâm hướng tây Thiên trì núi Trường Bạch, tên là đỉnh Thanh Thạch, cao 2664m so với mực nước biển, đỉnh núi cao ngất, giống như ngọc trụ hướng lên trời, đỉnh thiên lập địa.
Chương 78 Nghe Vạn Nhân nói như vậy, Thiệu cũng bắt đầu quan sát. Chịu ảnh hưởng của Thác Bạt Tự và thái phó Yến Phượng, Thiệu cũng có nhiều hiểu biết về phong thủy học. Nếu bỏ điệu bộ của vương gia, dựng biển hiệu, cầm la bàn, làm thầy phong thuỷ xem nhà cửa mồ mả cho người ta, thì chắc hắn sẽ kiếm được khá đấy. Địa thế đỉnh Thanh Thạch dốc đứng, đứng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy Thiên Trì xa xa, xung quanh Thiên Trì là một rặng núi quây tròn, tổng cộng mười sáu ngọn, thế như rồng cuốn, thoắt ẩn thoắt hiện, bởi vì ngọn này lại thấp hơn ngọn kia, có đôi khi lại ẩn dưới lòng đất, qua một vùng bình địa lại là một ngọn núi, quang cảnh hùng vĩ. Trong phong thủy, đỉnh núi cao nhất của một dải ‘địa long’ được gọi là “tổ tông”. Khí hậu của vùng, và phương hướng đông tây nam bắc của mỗi một ngọn núi cũng gián tiếp ảnh hưởng đến khí vận của đỉnh cao nhất ấy. Ngọn núi cao nhất của dãy Trường Bạch là đỉnh Bạch Đầu thuộc lãnh thổ Triều Tiên, còn ngọn cao nhất trong lãnh thổ Trung Hoa là đỉnh Bạch Vân. Bạch Vân và Thanh Thạch vừa vặn đối diện nhau, ở giữa cách một khe núi hẹp dài. Thiệu cau mày nói: “Địa hình nơi này không hoàn toàn giống như ngày đó ta và Vương huynh trông thấy. Trong phong thuỷ học, nước là “tài lộc”, nước Thiên Trì tựa như một viên minh châu, đàn rồng cùng vây quanh một viên minh châu, sơn âm thuỷ dương, âm dương điều hoà, địa thế lại cao, mây tía dâng lên, là huyệt xuất đế vương… Có điều… cửa nước phía bắc của Thiên Trì quá lớn… nước thoát ra quá nhanh, âm dương mất thế cân bằng, trong khi đó, đỉnh Thanh Thạch lại ở hướng đông, thuộc mộc của ngũ hành. Núi Trường Bạch vốn là núi lửa còn hoạt động, nước trầm xuống tức lửa dâng lên, hoả khắc mộc, đây là đất đại hung…” (Sứ: hoả khắc mộc??? Hướng Đông trong ngũ hành đúng là Mộc, nhưng ko hiểu sao Cuồng tử lại viết hoả khắc mộc >. Chương 79 Nghe thấy thế, Thuỷ Căn còn tưởng là tiến sĩ Vạn nói giỡn, mặc dù không tức cười, nhưng vẫn cố cười gượng hai tiếng. Rồi cậu phát hiện ra Thiệu ấy vậy mà lại gật đầu tán thành, và nói: “Đây cũng là một biện pháp tốt.” Miếng cháo trong miệng Căn nhi thiếu chút nữa khiến cậu nghẹn chết. Nhìn cái vẻ hùa theo tuyệt đối không giống như đang giỡn của Thiệu, lòng Thủy Căn như bị dội nước lạnh, khó chịu khỏi phải nói. Quảng Thắng cũng bất chấp, vứt phăng cái cặp lồng trên tay đi: “Ngươi nói cái mịa gì thế? Dẫn quỷ? Dẫn thế nào?” Thì ra, vì vị trí phong thủy mà đoạn dốc này dày đặc âm khí. Thêm vào đó, ở đây lại có oán linh chết bất đắc kỳ tử, làm âm khí càng nặng thêm. Mặc dù với Thác Bạt Thiệu và Vạn Nhân mà nói thì những oán linh này chả là cái đinh gì. Thế nhưng trong tiết trời giá rét này mà gặp phải “quỷ chàng tường” thì đúng là nguy hiểm thật. Chỉ còn cách mau chóng phá giải trò ảo thuật che mắt người này thôi, không thì lỡ đâu một trận tuyết lở lớn xảy ra, e rằng mấy người họ sẽ lành ít dữ nhiều. Cách phá giải vốn khá là đơn giản, chỉ cần vẽ máu tươi lên đường sinh mệnh ở lòng bàn tay và mí mắt là được rồi. Nhưng chỉ sợ là biện pháp dễ dàng như thế sẽ không có tác dụng ở đỉnh Thanh Thạch này. Đối phó với quỷ mạnh phải dùng chiêu mạnh, Vạn Nhân nhẹ nhàng ói ra mấy chữ: “Dẫn quỷ