làm lễ. Cũng chính vì một quãng thời gian dài sống với gia đình chồng như vậy.. nên bà rất chú ý tới lễ nghi và việc thờ phụng trong nhà. Muốn con mình có danh và thăng tiến nên bà đã thỉnh Quan thánh về thờ trong một cái miếu nhỏ ngoài vườn. Bên cạnh đó, bà còn rước thêm nhiều vị Bồ tát, La Hán và Đức Phật, bà mong muốn con mình được phù hộ nhiều cho tai qua nạn khỏi và thành danh thật mau… Phật thì bà thỉnh từ chùa về, La Hán thì mời thầy về khai quang và Quan thánh thì rước từ của ông thầy nào đó ở dưới quận 5 gần nơi ngày xưa bà ở ( dùng đến tận bây giờ )… Về phần cậu B., từ ngày nhà xảy ra biến cố thì vẫn cố gắng học hành…sau đó tốt nghiệp chuyên ngành xây dựng…đi làm một thời gian, sau đó cũng có sự nghiệp nhất định… từ đủ nuôi 2 mẹ con tới lúc dư dả thì cũng tích cóp đủ để mua được miếng đất sâu hơn vào trong trung tâm Sài Gòn một chút…tới giữa những năm 80 thì mua được mảnh đất trong khu Vạn Kiếp… thời ấy khu này tuy gần mặt đường nhưng dân cư hầu như còn ở rất thưa thớt… đất chủ yếu dùng để trồng rau muống, lợi dụng có khúc kênh Nhiêu Lộc chảy qua nữa… đất thì nửa khô cằn nửa sình lầy… nhưng cũng nhờ vậy mà cậu B. mới mua được với cái giá so ra hồi đó có lẽ là không đắt… theo “ông” B. kể lại thì khi đó bản thân “ông” cũng không nghĩ nó sẽ phát triển lên tới mức này… thím nào giờ qua khu Phan Xích Long thì biết rồi ha… ai mà còn nhớ cảnh trước đây tầm 15 năm thôi thì chắc giờ quay lại cỏn thấy kinh ngạc nữa… Trong thời gian đi làm thì cậu B. cũng đã quen được một cô gái, cô này tên H., làm buôn bán nhỏ phụ nhà người cô ở Gò Vấp. Cũng yêu thương cô H. này rất nhiều, cũng muốn lấy cô này về làm vợ. Ngặt nỗi… Ngặt nỗi cô H. tuy cỏn trẻ nhưng đã có 1 đứa con trai với một người nào đó ở quê, theo như em được nghe kể thỉ là do lỡ làng, có thai rồi bị nhà đuổi đi, tên kia cũng trở mặt, may được bà cô phía học xa biết chuyện nên mang lên đây cho ở nhờ phụ việc và sinh sống. Tới lúc quen cậu B. thì đứa nhỏ được tầm 3 tuổi.. Với cậu B. thì chấp nhận hết, đã yêu là chấp nhận, nhưng vấp phải sự phản đối kịch liệt của bà X., bà nhất quyết không cho con mình lấy một người vợ như thế. Với bà, con trai phải lấy vợ đàng hoàng, có danh giá. Không lấy theo kiểu bà nói là “đổ vỏ” như thế được. Cuối cùng, vì bà không chấp thuận, cô H. thì đã bị nhà đuổi đi…. Cậu B. cũng không cần cưới gì, cứ thế đón cô H. về nhà, xây cái nhà 2 lầu trên cái mảnh đất mới mua ( lúc này đã bán nhà vườn ở Hóc Môn và 2 mẹ con đã về khu Vạn Kiếp này ở ). Mâu thuẫn liên tục xảy ra, cô H. cũng chịu đủ điều từ bà X., cô cũng chẳng phản kháng gì ( có lẽ hơi phiến diện vì đây là em nghe lại từ sự tường thuật của ông B. và 1 người ở từ thời trước khi ông B. dọn về đây ), chỉ biết chịu đựng. Tới khi bà X. đi xem thầy ở đâu đó về nói là không cho cô H. ở nhà này được vì theo quẻ thầy đã gieo thì cô H. thuộc cung mạng xấu, ở lâu sẽ hại chồng và gây khó khăn cho chồng… Có lẽ gặp phải một lần biến cố với chồng trong đời như thế rồi nên bà X. không muốn điều đó xảy ra với con, một phần vì thương con nên cũng không làm gì để đuổi thẳng… mà bà gây khó dễ để ngày này qua ngày khác đẩy cô H. tới hơn mức chịu đựng… Đỉnh điểm là tới một ngày… bà X. quyết định nếu như cô H. không đi thì bà lấy vợ hai cho cậu B. Lý lẽ của bà là đàn ông nhiều vợ xưa nay không phải hiếm, một phần nữa từ ngày cô h. về ở với cậu B. thì chưa hề có cưới xin đám hỏi gì cả… nên đây mới là người vợ chính thức của cậu B. Bà được biết qua một bà mai bà quen được trong một lần đi xin lộc ở núi Bà. Bà làm cái tiệc nhỏ, dựng rạp ở nhà, mời họ hàng và hàng xóm tới dự… Bà không đuổi cô H. đi, vẫn cho cô ở chung nhà… tối bà ngủ nhà trệt… cô H. ngủ với đứa con trai ( nhờ cậu B. lo cho nên nó cũng được đi học ) ở phòng ngoài, lầu một. Đầu tiên nó chỉ là cái hiên nữa ban công, nhưng sau đó dựng thêm tấm vách và tấm màn thành cái phòng cho cô H. ngủ… tối tối…cô thương cho phận mình nên cô khóc hoài… Cậu B. và cô P., người vợ mới, học trường sư phạm, quê An Giang, theo lệnh bà X., ngủ cũng lầu đó, nhưng mà trong phòng trong. … … … … Tới đây em có mấy lời với mấy thím, truyện nó thế đấy…em viết văn vẻ ra thôi chứ nó không khác câu chuyện thật mấy đâu… Câu chuyện em viết nãy giờ dựa theo lời kể chắp vá của bà bán bánh khọt, 2 vợ chồng bác S. đã lớn tuổi và sống ở khu này đã lâu, ông S. là người từng đi dự cái đám cưới nhỏ của ông B. và bà P., và qua cả ông B., người là cậu B. nãy giờ trong chuyện, bà X. là bà mẹ ông B., người đã mất. Sau khi đi tìm hiểu tình hình sơ sơ và cũng qua cả vài lời động viên của thằng L., em đã chủ động mời ông B. đi cà phê với em….rồi em hỏi chuyện từ từ… ổng hồi đó bất ngờ lắm… hồi đầu cứ nghĩ em muốn chuyển nhà ngay mà vẫn muốn lấy lại tiền cọc nên cứ nói mấy cái chuyện đó…. Một phần lời giải thích của ông B. với chuyện trên…, ông cũng thương cô H. nhiều lắm.. nhưng hồi đó cứ dằn vặt chuyện mình đưa cô ấy về nhà… làm bà mẹ buồn, ông cũng sống trong một gia đình người Hoa có phần phong kiến từ bé, chuyện ông làm bản thân ông thấy cũng đã là quá lắm… nên ông vẫn cứ dằn vặt chuyện giữa hai bên… lúc có ăn hay lúc khó khăn bà X. đều chăm lo cho con, bà rước tượng rước thần về thờ, đi xin lộc rồi đi xin phép thánh phép lễ, nghe thầy bói đến mụ cả người cũng là vì lo cho con… giờ trên đời tính ra chỉ còn ông là niềm an ủi duy nhất cho bà thôi… Nên những chuyện mà bà đã làm.. Trích nguyên văn:” Nói chú nhu nhược bất tài chú cũng chịu…chú cũng không biết nói làm sao…” Cũng vì thế mà cuối cùng mới xảy ra chuyện… Hơn một năm sau đó, ông B. và bà P. đã có với nhau một đứa con… cô H. vẫn ở cái nhà đó, ở căn phòng đó và làm hầu hết các việc trong nhà. Đứa con nhỏ vẫn ở với cô, lúc này bà X. lại đối xử với thằng nhỏ rất bình thường… thậm chí có phần quan tâm chứ không hắt hủi như với cô H. Thậm chí bà còn đòi giữ thằng nhỏ lại bà nuôi luôn nữa… Tới một bữa cô H. đi chợ về thì bị tai nạn xe, bị nặng. Nằm bệnh viện 1 tháng…sau đó về thì tình trạng là móp hộp sọ và liệt toàn thân… Lúc này thì cô H. như theo em được nghe kể chỉ có thể biểu lộ cảm xúc qua đôi mắt… thỉnh thoảng thì chảy nước mắt…ăn thì há miệng rất khó khăn… còn thân thể thì hoàn toàn là bất động…sinh hoạt cá nhân cũng không được… lúc này chăm sóc cho cô chủ yếu là ông B. và đứa con trai… cô nằm ở cái phòng xưa nay cô vẫn nằm… bà X. thì cũng mặc và hay nói ra nói vào…vì giờ cô H. là một cái gì đó vướng bận trong nhà, hơn xưa nữa rồi… Được thêm hơn một tháng sau thì không biết vì chuyện gì mà cô H. không ăn uống gì nữa…ông B. và đứa con mang sữa và nước lại thì ngậm chặt miệng không mở…nước mắt thì chảy dài… bà X. bực dọc lên mắng nhiếc thì không có gì nhưng bà cứ lại gần là cô H. lại mở to mắt, xong cứ nhìn thẳng vào bà không chớp… mãi cho đến lúc nước mắt lại chảy ra nhòe hết cả đi… ông B. phải kêu người tới truyền nước truyền đạm liên tục…nhưng cũng chỉ được 8 ngày…người cứ lịm dần đi… 8 ngày sau… cô mất… lúc mất mắt cô vẫn mở to… … … … … … Không biết lúc ấy thế nào… nhưng bà X. chỉ lập bàn thờ nhỏ ở nhà, 49 ngày sau làm lễ rồi mang ảnh thờ cùng đồ của cô lên chùa luôn, cô được mang đ