hấy lạ là tại sao cụ Lộc không bầy biện đồ đạc hành nghề ra mà chỉ ngồi đó bên cạnh cái rương gỗ mun đen nhỏ như thể đang đợi một ai đó. Cả ba người bước đến trước mặt cụ Lộc, bà Thoa cất tiếng: – Chào ông, tôi đến đây là … Chưa nói dứt câu thì cụ Lộc lên tiếng: – Bà có phải là bà Thoa đến tìm tôi hồi sáng đúng không? Nghe hỏi vậy thì hai người nhà họ Ngô kinh hãi há hốc mồm, bà Thoa thì còn muôn phần ngạc nhiên hơn nữa, bà lắp bắp: – Sao … sao ông biết tên tôi? Cụ Lộc Vớ lấy cái gậy, ông ta đeo cái rương bé ngang vai đứng lên mà nói: – Có người báo cho tôi, chúng ta đi thôi, không có cũng trễ rồi. Cả ba người vô cùng ngạc nhiên hơn nữa, thế nhưng họ cũng chỉ biết dắt cụ Lộc ra chiếc xe đò mà trở về ngôi nhà của ông Tú. Về đến nơi, người nhà họ Ngô nhìn thấy cụ Lộc thì nghi ngờ lắm vì họ không tin là ông ta có thể giúp được gia đình họ. Cụ Lộc được đưa đến gian nhà trính nơi để bàn thờ tổ dòng họ Ngô, vào đến nơi, cụ Lộc để cái rương xuống và xin phép người nhà cho mình được thắp hương trước. Xong xuôi đâu đó, cụ ngồi xuống đất ngay trước bàn thờ tổ, con cháu họ Ngô thì bu đầy xung quanh. Cụ Lộc bắt đầu nói: – Tôi biết hôm nay mọi người mời tôi đến là để giúpviệc gì. Người nhà Ngô nghe thấy vậy thì hết sức ngạc nhiên và bắt đầu khâm phục cụ Lộc, cụ nói tiếp: – Gia đình muốn biết đang có chuyện gì xảy ra với gia đình và nguồn gốc của hai con vong quỷ kia đúng không? Người nhà họ Ngô nghe đến hai chữ “vong quỷ” thì lạnh gáy, thế rồi người con trai thứ nói: – Dạ vâng, mong cụ giúp cho ạ. Cụ Lộc gật đầu, thế rồi cụ Lộc bầy ra ba cái chén nhỏ cũ kĩ bảo người nhà đổ đầy vào ba bát đó ba thứ muối, gạo, và đất ngoài vườn. Cụ Lộc để ba bát ngang nhau trước mặt và bát đất để giữa. Sau đó cụ lấy ra hai cây nến để hai bên cạnh ba cái bát. Xong xuôi đâu đó, cụ Lộc bảo tất cả trẻ con và những ai dưới ba mươi tuổi ra ngoài đóng cửa lại. Sau khi trong phòng chỉ còn lại toàn những người trên ba mươi tuổi, cụ Lộc nhờ họ thắp hai cây nến lên, thế rồi cụ lấy trong cái rương ra ba cây nhang và đốt lên. Thứ nhang này của cụ Lộc lạ lắm, nó không hề có mùi gì mà chỉ tạo ra một thứ khói đặc trắng lắm. Tiếp theo, cụ Lộc nhờ người nhà tắt hết đèn đi. Sau đó cụ nói: – Bây giờ tôi muốn gia đình mình ngồi thu chân lại, cằm tựa lên hai đầu gối, tay thì vòng ra ôm lấy hai chân. Bây giờ tôi sẽ gọi ma xó lên trước và nhờ nó kể lại coi có chuyện gì đã xảy ra, mong mọi người giữ nguyên trạng thái, tuyệt đối không la hét, nói chuyện, hay là làm bất cứ một thứ gì. Người nhà họ Ngô nghe thấy vậy thì lạnh xương sống mà im bặt, chỉ có bà Thoa ngồi đầu nói: – Vâng thưa cụ. Đợi mấy giây, thế rồi cụ Lộc hỏi: – Mọi người đã chuẩn bị xong chưa? Người nhà họ Ngô đáp: – Rồi ạ. Cụ Lộc nói: – Tôi xin phép được bắt đầu. Nói xong, cụ Lộc bắt đầu mò mẫm trong rương và lôi ra một quả bầu bé khô đã được khoét ruột. Không biết bên trong quả bầu chứa gì mà cụ Lộc cứ cầm quả bầu lắc tạo nên những tiếng “lách cách”, miệng cụ thì đọc to một thứ tiếng gì đó không ai hiểu. Cụ Lộc vừa đọc, tay cầm quả bầu lắc hết đưa lên trên rồi lại sang hai bên. Chưa đầy một phút, ở một góc nhà bỗng xuất hiện một bóng người mặc quần áo vải đẹp lắm hiện ra. Người này đứng lên đi lướt qua người nhà họ Ngô đang ngồi mà đến trước mặt cụ Lộc. Người nhà họ Ngô bị con ma xó này đi lướt qua thì có cảm giác giật giật ở gáy như có điện, khi họ nhìn thấy cái bóng mờ ảo của con ma xó mặc bộ đồ vải này thì kinh hãi mà run lên bần bật. Con ma xó quỳ trước mặt cụ Lộc nói: – Cụ cho gọi con ạ? Cụ Lộc lúc này mới dừng tay lắc, quay qua nhìn nó mà nói: – Thật là phiền con quá, con có thể cho ta biết có chuyện gì đang xảy ra tại căn nhà thở tổ của dòng họ Ngô được không? Con ma xó vẫn quỳ ở trước mặt cụ Lộc, nó im lặng một lúc, thế rồi nó chống hai tay xuống đất cúi đầu mà nói: – Mong cụ thứ lỗi cho, chuyện này con không thể nói ra. Cụ Lộc lúc này vô cùng ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên có con ma xó mà cụ gọi lên mà nó không giám kể về chuyện của người nhà. Người nhà Ngô nghe thấy con ma xó nói vậy thì họ cũng hơi thất vọng. Cụ Lộc hỏi: – Tại sao con lại không thể nói được chứ? Con là ma xó của gia đình nhà ông Tú, tất cả những chuyện gì đã và đang xảy ra con phải là người biết rõ nhất chứ? Con ma xó này vẫn cúi đầu, giọng nó run rẩy: – Mong cụ thứ lỗi, con không thể nói ra. Thấy con ma xó này nhất quyết không nói, cụ Lộc cũng không ép, cụ nói: – Con không thể nói ra chắc cũng có lý do của riêng con. Thôi ta không ép con nữa, con đi đi, ta cám ơn con. Con ma xó lúc này mới đưa hai tay lên chắp lại cúi đầu mà nói: – Cám ơn cụ đã hiểu cho con, con xin được cao lui. Nói rồi con ma xó này đứng lên đi lại về góc nhà ngồi xuống mà từ từ biến mất. Người nhà họ Ngô lúc này thì ngồi đờ người ra cứng lưỡi mà nhìn cụ Lộc như không tin vào mắt mình. Cụ Lộc đợi con ma xó kia biến mất hẳn mới nói: – Ma xó của gia đình không chịu nói ra chắc có nguyên nhân gì đó, vậy bây giờ tôi sẽ mời một vong linh lưu lạc về hỏi họ cho ra lẽ vậy. Nói xong, cụ Lộc để lại quả bầu nhỏ vô trong rương, lần này cụ lấy ra ba đồng xu và hai cái bát con con. Cụ Lộc bỏ ba đồng tiền vào, sau đó cụ úp hai cái bát vừa khít vào nhau mà xóc nhanh miệng lẩm rẩm tiếp một thứ tiếng gì đó nhưng bé hơn. Lần này phải mất độ năm phút, từ cánh cửa ra vào gian nhà trính bỗng có một vong nữ ăn mặc rách rưới đi xuyên qua bước lại trước mặt cụ Lộc mà quỳ xuống. Người nhà họ Ngô nhìn thấy vong nữ này thì càng muôn phần khiếp đản hơn nữa. Đầu tóc cô ta rũ rượi, trên người mặc một bộ quần áo cũ kĩ nhầu nát. Vong nữ quỳ xuống nói: – Cụ gọi con có gì chỉ bảo ạ? Cụ Lộc lúc này mới ngừng xóc bát, cụ ân cần đáp: – Ta có chuyện muốn nhờ con. Vong nữ nói: – Xin cụ cứ nói ạ. Cụ Lộc nói: – Trước tiên cho ta hỏi con từ đâu tới? Vong nữ đáp: – Dạ con ở cái hổ ngay giữa làng ạ. Nghe thấy vậy thì vợ chồng người con trai thứ hai lại tuôn rơi nước mắt khi nghĩ tới đứa con gái của mình. Cụ Lộc gật đầu, thế rồi cụ nói: – Con có thể kể cho ta nghe coi có chuyện gì đang xảy ra với gia đình nhà họ Ngô không? Vong nữ này nhìn cụ Lộc có vẻ lưỡng lự như không muốn nói. Cụ Lốc nói tiếp: – Người nhà họ Ngô thực sự đang rất bế tắc, ta mong con hãy kể cho ta nghe để ta có thể giúp họ thoát khỏi cái tai ương này. Như vậy cũng là một công đức đó. Ta hứa sau khi con kể ra, ta sẽ bảo họ cúng bái con đầy đủ để con không phải chịu đói khát giá lạnh bên hồ nữa. Vong nữ nghe vậy vỗi cúi người mà nói: – Thưa cụ ý con không phải vậy, con không đòi hỏi gì đâu ạ … chỉ là … Cụ Lộc nhìn vong nữ này hỏi ân cần: – Chỉ là vì cái gì? Con có thể nói ra không? Vong nữ cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, thế rồi cô ta thẳng lưng nói: – Nếu con nói ra cái này sẽ có kẻ đến hại con. Nếu con nói ra, con chỉ xin cụ bảo người nhà họ Ngô xây cho con một ngôi nhà nhỏ bằng đá ven hồ để con có thể ẩn náu mà không sợ bị kẻ khác hãm hại. Cụ Lộc gật đầu nói: – Được ta hứa với con. Vong nữ cúi đầu: – Cám ơn cụ, nếu cụ đã hứa, vậy con xin được kể. Người nhà họ Ngô ngồi đó chăm chú lắng nghe vong nữ này kể lại đầu đuôn ngọn ngành. Bà Thoa không biết từ lúc nào đã tuôn rơi lệ, ngồi đây nghe v