chẳng hiểu sao chiếc xe hơi GL8 ấy lại lao rất nhanh. Dường như chủ nhân lái nó đang rất vội. Đầu xe lao vào Từ Dương giống như mỏ con vịt ngoạm vào vật gì đó. Nhìn ngang, chiếc xe đang lao trên đường chẳng khác gì chiếc quan tài. Chiếc xe ngày càng đến gần Từ Dương, tôi nhận ra cậu ta không phát hiện thấy có xe lao đến gần. Cậu ra cứ băng qua đường. Cho dù có xảy ra việc gì thì lỗi cũng không phải do lái xe. Tôi hồi hộp không biết chiếc xe ấy có đâm vào Từ Dương hay không. Nửa giây sau, tôi thấy cậu ta mặc bộ comple màu tro, nhảy phắt đến trước mặt tôi, nhanh nhẹn như con sói nhảy xuống bắt chú thỏ từ trên cao. Tôi thất vọng quá đỗi. “Thật không ngờ được gặp cậu ở đây. Đã lâu không gặp nhau rồi nhỉ?” Cậu ta vui vẻ hất mái tóc bị gió thổi xòa xuống mặt. “Đúng, đã lâu lắm rồi, ít nhất cũng hai, ba tháng gì đó chưa gặp nhau.” Tôi vô tình vắt chiếc túi ni lông ra đằng sau và cố làm ra vẻ tự nhiên. “Ở đây bụi quá, chúng ta về nhà anh nói chuyện đi. Em nhớ nhà anh ở gần đây mà.” Từ Dương đúng là được đằng chân lân đằng đầu. Tôi chưa kịp thoái thác, cậu ta đã giơ tay khoác lên vai tôi ra vẻ thân thiết như ngày xưa. Tôi vội nắm chặt chiếc túi ni lông màu đen, cố thả lỏng cơ thể. Nhưng cứ nghĩ đôi tay to bè bẩn thỉu này của anh ta đã từng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc mềm mại và bộ ngực căng tròn của vợ mình thì tôi chỉ muốn cắt phéng đi. “Này, anh sao thế? Ốm à? Sao anh cứ run lẩy bẩy thế? Mà anh xách gì đấy?” Đúng là quỷ quái, lại còn ra giọng quan tâm, điều tôi lo nhất chính là cậu ta chú ý đến chiếc túi trong tay tôi. Xe cộ đi lại ngày càng nhiều, đúng vào thời điểm này, xe nào lái cũng nhanh, cứ ào ào đi qua, chúng tôi đành phải đứng ở đầu đường chờ đèn xanh. Đèn đỏ bốn mươi giây. “Đã lâu rồi không gặp chị dâu nhỉ? Chị có khỏe không anh?” – Từ Dương vỗ nhẹ vào đôi vai gầy gò của tôi. “Cô ấy thì biết làm gì nữa? Vẫn xem những vở kịch vớ vẩn và đi dạo phố thôi.” Tôi lấy tay đẩy đẩy chiếc mắt kính, cố nặn ra nụ cười trả lời cậu ta. “Chị ấy là người tốt! Suy cho cùng thì anh cũng may mắn thật đấy, lấy được người vợ vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng. Anh làm cho bọn đàn ông độc thân bọn em thèm nhỏ nước dãi đấy. Chẳng ngờ anh lấy vợ nhanh thế. Hồi trước bọn em đoán già đoán non nhiều người, nhưng chẳng ai ngờ anh là người lấy vợ đầu tiên.” Tôi bỗng nhiên quay về với quá khứ, đúng là tôi không ngờ mình lại lấy vợ nhanh đến vậy. Trong đám bạn bè, tôi là người không giỏi ăn nói. Tôi được mọi người chú ý là nhờ vào tiếng tăm của bố tôi trong giới đồ cổ. Gặp đàn ông lạ tôi còn chẳng biết nói chuyện thế nào, huống hồ là cô gái đẹp. Tôi khác hẳn tới Từ Dương, cậu ta biết nịnh con gái. Vừa đẹp trai lại vừa lương cao nên bên cạnh anh ta lúc nào cũng có đến cả tá các em. Thế thì tại sao anh ta còn dụ dỗ vợ tôi? Hễ nghĩ đến đó là tôi lại hận cậu ta sao không chết quánh đi. Tôi còn cầu trời cho ngay lúc này có một chiếc xe hơi nào đó đâm chết cả tôi và cậu ta thì tôi cũng đồng ý. Nhưng điều này không được thực tế. Tôi và Lăng Tuyết gặp nhau giống như ở trên phim. Trong một buổi gặp gỡ bạn bè, cô ấy có điều gì đó không vui nên uống rất nhiều. Bạn bè, trong đó có cả Từ Dương đều hùa vào bảo tôi đưa cô ấy về nhà. Tôi đã cõng Lăng Tuyết đầy hơi rượu và mùi mồ hôi về nhà cô ấy. Không những thế, tôi còn rửa mặt và đắp chăn cho cô ấy, còn mình thì ngủ ngoài sô pha. Nửa đêm cô ấy tỉnh, nôn dữ dội khiến tôi bận rộn một phen, nào là pha trà súc miệng, nào là thu dọn chiến trường. Sau rồi chúng tôi chơi với nhau, tôi biết cô ấy không phải là tuýp người chăm chồng dạy con đảm đang, nhưng cũng không ngờ cô ấy qua lại với người bạn thân thiết nhất của tôi. “Anh biết không, lâu lắm rồi em không gặp Lăng Tuyết. Ở thành phố này cô ấy chỉ có người quen là anh em mình. Cho dù cô ấy có bị giết thì cũng chẳng ai chú ý đến.” Lời nói của Từ Dương giống như chiếc dùi đâm thẳng vào tim tôi. “Ôi dào, làm gì có chuyện đó. Tôi quan tâm đến cô ấy lắm, cứ tối đến là tuyệt nhiên không cho cô ấy ra ngoài. Nếu bắt buộc phải đi thì tôi luôn đi cùng cô ấy. Cậu yên tâm đi. Thế còn câu, lúc nào mới yên bề gia thất, sớm kiếm cô nào cho yên ổn đi.” Tôi thấy hài lòng vì câu trả lời bình tĩnh của chính mình, đá quả bóng sang chân đối thủ. “Sắp hết đèn đỏ rồi. Về đến nhà chúng ta nói tiếp.” Cậu ta đã né ngay vì sợ nói đến chuyện vợ con của mình. Tôi ngước nhìn thấy vẫn còn mười lăm giây nữa. Mồ hôi trên lòng bàn tay cứ túa ra và chảy dọc xuống chiếc túi ni lông đen rơi xuống đất. Dường như tôi còn nghe thấy tiếng giọt mồ hôi rơi tí tách trên đường xi măng rồi bốc hơi ở nơi phố phường huyên náo. Vài hôm trước, tôi đã cắt thi thể Lăng Tuyết ra thành nhiều mảnh nhỏ bằng chính đôi bàn tay này.Tôi đã cho từng mảnh thi thể ấy vào trong chiếc túi ni lông và đưa đến một nơi vắng vẻ cách nhà vài cây số. Tôi toàn chọn thời điểm đông người để đi phi tang cho đỡ bị chú ý. Một ngày không được đi nhiều lần, nếu không sẽ bị người khác chú ý. Tôi làm thế mất vài hôm. Hôm nay là lần cuối cùng đi vứt cánh tay bên phải của Lăng Tuyết. Tay phải của cô ấy rất đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn. Lăng Tuyết rất chăm chút từng ngón tay của mình, nhưng ba ngón tay của bàn tay phải đã bị tôi chặt đứt. Tôi còn nhớ rõ khuôn mặt câng câng, bỉ ổi của cô ấy trong buổi tối tôi hỏi cô ấy về chuyện gian díu với Từ Dương. Khi đó cô ấy đang đứng ở ban công gọi điện thoại, dáng điệu rất lẳng, tôi không chịu nổi đã ngắt cuộc điện thoại khiến cô ấy khó chịu, bỏ điện thoại trả lời tôi. “Anh chỉ là kẻ đổ vỏ thôi. Nếu không phải vì Từ Dương chán tôi thì còn khuya mới đến lượt anh. Chẳng qua là tôi muốn kiếm kế sống lâu dài yên ổn, mà anh cũng ngu lắm. Tôi thích lên giường với ai anh có quản lý nổi không? Anh cho rằng cái tờ giấy kết hôn mỏng manh ấy trói buộc được tôi ư? Anh đừng quên nếu ly hôn thì tôi cũng có quyền được chia đôi tài sản của anh. Vì anh làm gì có chứng cứ về quan hệ của tôi với anh Từ Dương!” Nói xong cô ấy còn nhếch mép tỏ vẻ khinh bỉ và dùng ba ngón tay bên bàn tay phải xoa xoa cái cằm. Cô ấy nói rằng thích khuôn mặt của chính mình nhất, mà trên khuôn mặt ấy cô thích chiếc cằm nhất. Tôi cũng thích khuôn mặt đó, nó tròn trịa, mịn màng, trắng trẻo chẳng khác gì miếng ngọc trắng hồng. Dứt lời, cô ấy quay lưng lại phía tôi, tiếp tục cầm điện thoại lên gọi. Trong phút chốc đầu tôi bốc hừng hực như chẳng còn tí oxy nào. Từ khi quen nhau đến nay, dù tức đến mấy tôi cũng không động tay đánh cô ấy lần nào, có lẽ vì thế mà Lăng Tuyết nghĩ rằng tôi là thằng đàn ông mềm yếu. Thực ra ngay trong ý nghĩ tôi cũng không tưởng tượng rằng mình sẽ nhấc chiếc gậy đánh bóng để ở góc tường đập thật mạnh vào cằm cô ấy. Chiếc gậy là món quà Từ Dương tặng sinh nhật tôi. Tôi nghe thấy tiếng rắc nặng nề như tiếng xương bị vỡ. Tôi đã đập vỡ cằm cô ấy rồi. Ba ngón tay bị bật văng ra ngoài như cách hoa đang nở, chiếc cằm vẹo sang một bên trông thật kỳ quặc và xấu xí. Điện thoại bay vèo xuống đất. Nước mắt nước mũi Lăng Tuyết rơi lã chã. Cô kêu vài tiếng nhưng không thốt lên được một câu, mắt mở to hết cỡ đầy vẻ sợ hãi. Tôi nhấc cây gậy lên ra dáng như đang chơi golf. Thực ra