Tôi nói: “Phát huy tinh thần nhân đạo còn phải xem đối tượng, nó là cái thá gì chứ?”
Gã Mặt dày cũng nổi sung: “Thằng kia lại định đánh nhau phải không? Nói cho mày biết tao cũng có nghề đấy nhá, đừng để tao động được vào mày, nếu không thì không hay đâu…”, nói rồi, hắn xắn tay áo chuẩn bị động thủ.
Tôi cũng xắn tay áo lên nói: “Mấy trò của ông chỉ để đánh nhau với các cụ trên viện dưỡng lão Nam Sơn, bắt nạt bọn trẻ con trường mẫu giáo Bắc Hải thôi, tôi đang muốn lĩnh hội bản lĩnh của ông đây.”
Điếu bát vội can: “Có gì từ từ nói, hai người nể mặt tôi được không?”
Gã Mặt dày nói: “Có gì mà phải nói? Toàn tại các người hại tôi, giờ xe cũng không còn, sau này tôi biết lấy gì kiếm sống? Tôi cũng không muốn sống nữa, hôm nay tôi quyết sống chết với mấy người.”
Tôi nói: “Muốn chơi tới bến phải không? Thích kiểu văn hay võ, kiểu chay hay mặn? Ông chọn đi, tôi chiều tất.”
Điếu bát không ngăn được, hai chúng tôi lao vào nhau, vừa lúc đó mây đen che lấp mặt trăng, xung quanh bỗng tối đen như hũ nút. Điếu bát mồm vẫn hô không được đánh nhau, tay lần trong túi lấy ra chiếc đèn pin, lúc bật đèn lên, mới thấy chúng tôi đang đứng trong một bãi tha ma, chiếc xe lăn xuống húc đổ một cỗ quan tài đã mục nát.
Tôi không thèm tranh cãi với Mặt dày nữa, chăm chú quan sát tình hình xung quanh, đây hẳn là ngôi mộ trước giải phóng, hố đất nhỏ chính là dấu tích bị đào trộm. Ngôi mộ này không phải của nhà giàu có, huyệt đào không sâu, gỗ quan tài cũng chỉ là loại gỗ bách bình thường. Ngâm trong nước lâu năm, côn trùng gặm nhấm, quan tài đã mục, nước sơn ngoài bạc màu lộ ra màu trắng bên trong, soi đèn vào chỉ thấy một bộ xương khô. Một ngôi mộ bình thường như vậy mà cũng bị đào trộm. Mặt dày thấy trong này ẩm mốc, định trèo qua cỗ quan tài ra ngoài, thì bỗng đâu nhảy ra một con vật trong bộ dạng giống như mèo nhưng to hơn mèo, rất hung hăng, hai mắt sáng rực như đèn, đang xù lông làm tư thế dọa người, vẻ như đang ngăn chúng tôi không cho ai tiến lại gần cỗ quan tài.
4
Con vật đó to hơn mèo nhưng nhỏ hơn chó, có thể là họ nhà cầy, thỉnh thoảng vẫn hay xuất hiện tại những nơi hoang vắng, trông thấy người là bỏ chạy, nhưng bộ dạng của con cầy này lại rất hung dữ, như đang cảnh cáo chúng tôi không được tới gần quan tài, tôi nghĩ thầm: “Ngôi mộ này đã bị đào trộm, bên trong chẳng có gì, không lẽ con cầy này muốn gặm xương người?”
Mặt dày huơ tay đuổi mấy lần không được liền rút chiếc dây lưng ra, một tay xách quần, tay kia quất dây lưng có mặt bằng đồng về phía con cầy, anh ta ra tay vừa nhanh vừa mạnh, vài phát đã đuổi được con cầy chạy mất hút, Điếu bát mắt tròn mắt dẹt nhìn, gã Mặt dày được thể lên mặt: “Đừng sợ, để tôi xử lý, hai người chỉ cần tay không là đủ, không cần tới thắt lưng quần đâu.”
Tôi lại sôi máu lên, nói với Điếu bát: “Lần này anh đừng có mà can tôi, tôi phải bẻ gãy lưng thằng đó ra…”
Điếu bát lại vội ngăn: “Chớ động thủ! Chớ động thủ! Cãi nhau mãi chẳng phải vì tiền sao? Xem trong cỗ quan tài kia có gì không mà con cầy đó không cho mình tới gần.”
Mặt dày nghe nói có thứ đáng giá thì nửa tin nửa ngờ, đẩy nắp cỗ quan tài đã mục nát ra, Điếu bát soi đèn pin vào bên trong, tôi cũng tiến lại gần, bên trong chỉ có bộ xương mục nát, chưa nói đến tiền áp quan tài, tới bộ quần áo cũng rách bươm, tất cả đều bị bọn trộm khoắng hết rồi. Nhưng bên trong quan tài còn một chiếc hũ màu đen, bên ngoài phủ lớp bụi dày, Mặt dày háo hức mở ra xem, trong đó chỉ có ngũ cốc đã lên men, mùi như mùi rượu, thấy vậy anh ta thất vọng vô cùng.
Tôi và Điếu bát lại thấy vật này không tầm thường chút nào. Theo phong tục của người Thiểm Tây, trong quan tài người chết bao giờ cũng có một hũ ngũ cốc, mang hàm ý tổ tiên phù hộ cho con cháu sung túc, no đủ. Ngoài ra, ngũ cốc cũng là một loại đồ tùy táng, vàng ngọc nhiều đến mấy thì cũng không ăn được, lăng tẩm của hoàng thân quốc thích đều có ngũ cốc tùy táng, chỉ có điều ít được người ta chú ý đến. Dân đào trộm mộ nếu mở hũ ngũ cốc ra mà không ngửi thấy mùi thối mốc, thậm chí còn có mùi hương tỏa ra, theo dân gian nói, đó chính là loại rượu “Đỉnh quan tửu”. Để tạo ra “Đỉnh quan tửu” thì mùi xác chết phân hủy, mùi âm khí trong huyệt mộ và nhiều yếu tố khác, thiếu một cái cũng không được.
Vì Đỉnh quan tửu hiếm khi gặp, chỉ dựa vào vận may, nên nó đắt như vàng. Lăng tẩm của hoàng đế vương gia đầy ngọc ngà châu báu, đào được một cái như vậy thì ăn cả đời, nhưng mộ người dân thường lấy đâu ra mấy thứ đắt tiền đó mà tùy táng. Những ngôi mộ cũ từ trước thời nhà Thanh đa phần đều có hũ ngũ cốc, chỉ có điều mỗi mộ một khác, không phải đào mộ nào lên cũng có Đỉnh quan tửu. Hồi đó còn có một nhóm dân đào trộm mộ chuyên đi săn Đỉnh quan tửu, đào trộm mộ gặp đồ vàng ngọc cũng tiện tay khoắng luôn, nhưng mục đích chính không phải nhằm vào ngọc ngà châu báu mà chủ yếu là Đỉnh quan tửu. Chúng tôi gặp nạn dọc đương không ngờ lại phát hiện ra Đỉnh quan tửu, nhìn màu rượu không phải là tuyệt hảo thì cũng là hảo hạng. Có lẽ con cầy kia ngửi thấy mùi rượu thơm nên mới mò tới.
Điếu bát gỡ chiếc bi đông nước quân dụng đeo bên người xuống, vừa dốc hết số Đỉnh quan tửu vào trong bi đông vừa nói với Mặt dày: “Trước mắt thì anh em tôi không có tiền, nhưng thứ này có thể đổi lấy tiền, người anh em dẫn đường giúp chúng tôi, khi nào bán lấy tiền, dù ít dù nhiều vẫn sẽ có phần của cậu.”
Mặt dày suy nghĩ, chỉ cần kiếm được tiền thì việc gì hắn cũng dám làm. Lần này đến lượt Điếu bát trấn áp hắn ta, Mặt dày nói: “Tôi sớm biết hai người không phải tầm thường, nếu không làm sao biết được Đỉnh quan tửu, hay mấy người là dân đào trộm mộ? Nghe nói nghề đó hái ra tiền lắm, sau này cho tôi theo với được không, lên núi đao xuống biển lửa vào vạc dầu đều được…”
Điếu bát nói: “Chúng tôi chỉ là dân buôn đồ cổ thôi, chuyện đào mộ trộm đồ chúng tôi chẳng dám, nhưng cũng đang lúc thiếu người, nếu chú tin tưởng chúng tôi thì đi cùng. Sớm muộn gì anh cũng giúp chú kiếm đủ tiền mua xe mới. Đây không phải là nơi nói chuyện, bọn mình tìm đường ra đã rồi tính kế lâu dài.”
Mặt dày nghe thế liền đổi giọng: “Đại ca, sau này có việc cứ để em, được bao ăn bao mặc lại kiếm được tiền thì chỉ cần anh nói một câu, đối với em đó là thánh chỉ.”
Nửa đêm, nhiệt độ trong núi xuống thấp, khu huyệt mộ lại càng lạnh lẽo hơn, không thể ở lâu, chúng tôi bật đèn pin lên rồi lần mò ra bên ngoài mới thấy chúng tôi đang ở giữa một bãi tha ma lưng chừng núi, mộ mới mộ cũ đều có, chẳng trách dọc đường gặp hình nhân. Một số mộ vẫn còn đồ cúng, thu hút thú hoang lần mò tới kiếm ăn. Chẳng ai trong chúng tôi muốn ở lại đây tới trời sáng cả, nên đành phải mò mẫm trong đêm tìm đường ra ngoài, t