Đọc truyện ma- Kiếp nạn trời định - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- Kiếp nạn trời định (xem 3451)

Đọc truyện ma- Kiếp nạn trời định

chưa hết ấy chứ. Hoan nghênh cô thường xuyên đến cửa hàng chơi, bye bye!” Đáng ghét quá! Tôi nhổ toẹt bãi nước bọt về phía cô ta, đừng có vội đắc ý, để xem ngươi có thể đắc ý đến lúc nào, chưa biết ai là người có thể cười được đến lúc cuối đâu. Mặc dù lúc này ta vẫn chưa có chứng cứ, nhưng chắc chắn sẽ có một ngày ta sẽ tóm được bộ mặt thật của ngươi, cho dù ngươi có là người hay là ma! Sau đó, tôi lại thầm nguyền rủa cô ta bằng những lời độc địa nhất, cho đến tận khi đã cạn kiệt từ ngữ, tôi mới quay người bước đi, cảm giác cũng đã dễ chịu hơn nhiều. Sau khi ngồi vào taxi, tôi mới nhận ra mình không biết phải đi đâu? Cả thành phố rộng lớn nhường này, ngoài gia đình nhà họ Lôi không thuộc về tôi, thật không ngờ, tôi không có nơi nào để đi, đành bảo tài xế đưa tôi đi lòng vòng. Xe đi rất chậm, mở nhạc dịu dàng du dương, tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Tôi ngủ rất say, cho đến tận khi sắc trời đã tối, tôi mới tỉnh giấc. Tài xế nói với tôi, di động của tôi đổ chuông rất nhiều lần, nhưng anh ta thấy tôi ngủ ngon, nên không đành thức tôi dậy. Tôi nói lời cảm ơn với anh ta, rồi rút di động từ trong túi xách ra, có tất cả 5 cuộc gọi nhỡ, 3 tin nhắn. Cuộc điện thoại có dì Phấn, Mễ Dương gọi, còn có cả một cuộc của La Thiên, còn 3 tin nhắn đều là của Mễ Dương gửi đến. Tôi chỉ nhìn lướt qua, rồi xóa luôn, sau đó gọi lại cho La Thiên. Anh hỏi tôi đang ở đâu, tôi ngẩng đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy một quán bar bên đường, bèn bảo tài xế dừng xe, tôi nói cho La Thiên biết địa chỉ quán bar, anh nói, mười phút sau sẽ tới. Tôi chọn một chỗ ngồi xuống, gọi nước cam. Chưa kịp ngồi nóng chỗ, điện thoại đã đổ chuông, lại là Mễ Dương gọi tới. Anh ta nói giọng vô cùng lo lắng: “Hiểu Hiểu, em đi đâu vậy? Cả buổi chiều anh gọi cho em, mà không tìm thấy em?” Tôi lạnh lùng nói: “Buổi chiều em ngủ, không nghe thấy chuông kêu”. Lúc ở trên xe, tôi không gọi lại cho Mễ Dương, vì tôi quá hiểu tính mình, tôi sợ sẽ vô duyên vô cớ nổi nóng với anh ta. Tôi biết, mình đối xử với Mễ Dương như vậy, thật không phải chút nào, cho nên tôi cố gắng hết sức để tránh tiếp xúc với anh ta, thật không ngờ, anh ta vốn không hề để tâm đến thái độ lạnh nhạt của tôi, lại còn gọi điện thoại tới, thật không biết anh ta nghĩ gì. Đối diện với một người phản cảm như vậy, lẽ nào sự nhẫn nại của anh ta vẫn không bị bào mòn sao? “Nhưng chiều nay anh đến nhà em, em không có nhà”. “Ồ, em ngủ ở nhà bạn, có chuyện gì không?” Tôi thấy hơi mất kiên nhẫn. “Không có gì, chỉ là hơi lo lắng cho em, khi nào em về nhà, lát nữa anh đến thăm em, hôm nay là…” Tôi ngắt lời anh ta: “Không cần đâu, em về muộn lắm, thế nhé, em đang nói chuyện với bạn”.. Không đợi anh ta nói thêm gì nữa, tôi tắt máy luôn. Tôi thực sự không muốn quay về nhà họ Lôi chút nào, mặc dù cái kẻ mạo danh Cổ Tiểu Yên đó nói, giờ tôi đã có một ông bố giàu có, tôi muốn gì được nấy, nhưng tôi không hề vui mừng. Bởi vì tôi luôn cảm thấy sợ hãi đối với nhà họ Lôi, luôn cảm thấy đó không phải là một tòa biệt thự, mà là một tòa nhà giam, một khu mộ. Nếu như để bạn sống trong một môi trường sống đáng sợ như vậy, bạn liệu có thể vui mừng được không? Không khéo, có khi còn mất mạng luôn ấy chứ, có tiền thì tác dụng gì? Tôi cứ suy nghĩ miên man, tạm trạng càng trở nên tồi tệ hơn, không về nhà họ Lôi, lẽ nào lang thang ngoài đường? Thật không thể hiểu nổi vấn đề bắt nguồn từ đâu, khiến cho tôi bị rơi vào hoàn cảnh bi đát này? Tôi vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, gọi một chai bia, tôi nghe nói, khi tâm trạng không vui, nếu uống say thì sẽ dễ chịu hơn đôi chút, nhất túy giải thiên sầu(7) mà. Tôi chưa bao giờ say rượu, tôi muốn thử một chút, xem có phải thực sự giống như người ta vẫn nói, sau khi say rượu, có thể quên hết mọi điều phiền não hay không. Nếu như La Thiên không quá bận, vậy thì anh chắc chắn là một người đặc biệt không hề có khái niệm về thời gian. Đợi đến khi anh đến được quán bar, tôi đã uống say khướt không còn biết phương hướng gì nữa rồi. Còn anh vừa ngồi xuống đã cúi đầu hút thuốc, nhíu chặt lông mày, cũng không xin lỗi tôi vì sự chậm trễ của mình, thậm chí còn không buồn liếc nhìn tôi lấy một cái, bộ dạng giống như tôi là người trong suốt vậy. Tôi cảm thấy hơi bực mình, lớn tiếng gọi nhân viên đem thêm một chai bia tới, anh vẫn không hề có phản ứng gì, như thể chỉ là khách qua đường, ngồi nhầm chỗ mà thôi. Nhìn thấy anh như vậy, tôi cũng không muốn bắt chuyện với anh, chỉ chú tâm vào việc uống bia, nhưng vẫn không kìm lòng được, lén liếc nhìn anh. Tôi phát hiện ra, thực ra anh rất tuấn tú, sự tuấn tú của anh và Mễ Dương không giống nhau, Mễ Dương quá thanh tú, thanh tú giống như nữ giới. Có thể, chỉ có những cô nữ sinh và các bà trung tuổi giàu có mới thích kiểu người như anh ta, tất cả các nét trên gương mặt đều đẹp, như thể sinh ra là để làm “trai bao” vậy. Nhưng La Thiên lại không giống như vậy, mặc dù cũng rất trẻ trung, nhưng cả cơ thể toát ra khí chất đầy nam tính, màu da rắn rỏi khỏe khoắn, đôi lông mày rậm, vầng trán toát ra chút gì đó u buồn và lạnh lùng, trông rất giống ngôi sao điện ảnh Hồng Kông Lương Triều Vỹ. Chỉ đáng tiếc, anh quá lạnh lùng, lạnh đến độ không có tình người, hơn nữa, ánh mắt anh cũng khiến cho người khác thấy hơi khó chịu, tràn đầy bá khí, ra vẻ tự cao tự đại. Hồi lâu sau, cuối cùng anh mới dịu dàng ánh mắt lại, anh nhìn tôi, tay chỉ vào chai bia: “Cô uống thứ này sao?” “Có… có vấn đề gì không?” Tôi lại uống thêm một ngụm lớn, khiến cho tôi choáng đầu căng óc, đầu nặng trình trịch, nhìn hình ảnh anh cũng trở nên mờ ảo, nhân đôi. “Đương nhiên không sao, nhưng hình như cô cũng uống khá nhiều rồi thì phải”. Anh dập đầu thuốc lá, “Nói đi, tìm tôi có việc gì, có phải là nhớ ra được điều gì muốn nói cho tôi biết không?” Tôi lấy tay chống cằm, hỏi anh: “La Thiên, anh tin trên đời này có ma quỷ không?” Anh so so vai, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười mà như không cười. Anh nói: “Hôm nay là ngày lẽ Xá tội vong nhân, tất cả ma quỷ lớn bé đều ra ngoài đi dạo đấy”. “Nói như vậy, tức là anh tin có ma quỷ phải không?” Anh không trả lời tôi, mà chỉ chăm chú nhìn tôi: “Cô muốn nói gì với tôi, hay là muốn ám thị với tôi điều gì?” “Ám thị?” Anh dùng hai từ này khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, chứng tỏ anh vẫn đang nghi ngờ tôi. Sau khi uống thêm ngụm bia nữa, tôi thực sứ choáng váng, cười đau khổ, nói: “Tôi cứ tưởng anh là cảnh sát, sẽ không giống như những người khác, tôi cứ tưởng, tôi có thể tin tưởng anh…” Tôi còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy dạ dày nôn nao, tôi cúi gập người xuống, bắt đầu nôn thốc nôn tháo vào thùng rác, và bắt đầu khóc thút thít. 55 Khi La Thiên dìu tôi ra khỏi quán bar, tôi vẫn đang khóc, toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, giống như một đám bùn vậy. Anh nói đưa tôi về nhà, tôi càng khóc dữ dội hơn nên ngồi luôn xuống đất, không chịu đứng dậy nữa. Anh không biết thế nào khác, đành phải chở tôi về chỗ ở của anh. Anh đặt tôi xuống ghế sofa, sau đó rót cho tôi cốc trà, tôi say đến độ ngồi không vững, trời đất quay cuồng. Anh cho tôi uống mấy ngụm trà, động tác không dịu dàng chu đáo chút nào, khiến tôi bị sặc, ho mãi. Anh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện XuXu Đừng Khóc!!! Full

Người yêu đi xe SH mỗi ngày chỉ đổ 20 nghìn tiền xăng, 8/3 anh tặng tôi cả một bó hoa cúc trắng tinh

Cái tình cái nghĩa

Anh hận anh yêu em

Vợ đẹp bị nhân tình ‘cá sấu’ của chồng ‘dạy cho một bài học’ mà nuốt nghẹn công nhận đúng