Đọc truyện ma- Kiếp nạn trời định - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Đọc truyện ma- Kiếp nạn trời định (xem 3449)

Đọc truyện ma- Kiếp nạn trời định

cướp đoạt tài sản của ông, không chừng, âm mưu này đều có liên quan đến dì Phấn, vú Ngũ. Mặc dù, tôi không biết tại sao tôi lại bị cuốn vào đây, càng không rõ tại sao tôi lại biến thành Lôi Hiểu, nhưng tôi dám khẳng định, Lôi Hiểu thực sự đã bị hại. Cho nên, tôi chỉ có thể tìm La Thiên, tôi không biết liệu tôi có thể tin tưởng ai được, La Thiên là cảnh sát, hy vọng anh có thể giúp tôi tìm ra chân tướng sự thật, không thể để cho họ đạt được âm mưu. Khi điện thoại vừa được kết nối, La Thiên nói đang rất bận, lát nữa gọi lại cho tôi sau, cũng không đợi tôi nói xong đã tắt máy. Tôi thất thần nhìn đoàn người qua lại đông đúc bên ngoài qua cửa kính chạm mặt đất, cảm giác như mình đang bị cái động đen vô hình đó hút chặt lấy, càng lúc càng sâu. Tôi liên tục hỏi mình: Chân tướng sự việc rốt cuộc là gì? Bên tai vang lên câu nói của “Cổ Tiểu Yên”: “Cô cho rằng, cảnh sát sẽ tin sao? Cô nói tôi vừa chơi đùa với rắn vừa giết người, vậy chứng cứ đâu? Đùng có quấy rầy đeo bám nữa, chân tướng sự thật, khi cần được hé mở, thì tự nhiên sẽ hé mở thôi, nếu không người khác sẽ cho là cô bị thần kinh đấy, bây giờ, chẳng phải rất tốt sao? Cô có một ông bố giàu có, cô muốn gì có ấy mà”. Cô ta nói không sai chút nào, liệu La Thiên có tin tất cả những chuyện này không? Tôi vốn không hề biết âm mưu này là gì, tôi phải nói với La Thiên thế nào để anh tin tôi mới là Cổ Tiểu Yên thực sự, còn cô ta mới là kẻ mạo danh? Nếu La Thiên hỏi tôi tại sao lại biến thành Lôi Hiểu, tôi phải giải thích thế nào đây? Kể cho anh nghe tất cả những việc xảy ra trước khi đến ngôi nhà ma sao? Nhưng những sự việc đó khiến người bình thường không thể tưởng tượng nổi, nếu La Thiên tin trên đời này có ma quỷ thì con được, nếu không tin thì sao, chỉ sợ anh thực sự coi tôi là bệnh nhân tâm thần! Tôi thở dài não nề, qua lời nói vừa rồi của “Cổ Tiểu Yên”, rõ ràng cô ta đã thừa nhận cô gái chơi đùa với rắn và giết người chính là cô ta. Cô ta đã dám thừa nhận, chứng tỏ cô ta không phải lo nghĩ gì cả, bởi vì cô ta biết, tôi vốn không có bất cứ thứ gì gọi là chứng cứ cả. Hơn nữa, trong lời nói của cô ta còn mang theo sắc thái uy hiếp, bảo tôi tiếp tục làm con gái của Lôi Cận Nam, đừng có quấy rầy đeo bám nữa, nhưng dì Phấn và vú Ngũ đang chuẩn bị ra tay với tôi, nếu như có người kề dao vào cổ bạn, liệu bạn có thể cứ thế mà nhắm mắt để mặc cho họ cứa không? Đương nhiên là không thể được rồi, cho dù chỉ có một chút cơ hội mong manh, cũng cần phải dốc sức phản kháng, cho dù là liều mạng như con cá đâm rách lưới, cũng còn hơn là chết một cách không rõ ràng. Tôi nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương, tôi cần phải liều mình với bọn họ như thế nào đây? Dì Phấn, vú Ngũ và “Cổ Tiểu Yên” đó rốt cuộc có phải cùng một bọn hay không? Kẻ đứng sau thao túng tất cả mọi việc này rốt cuộc là người hay là ma? Nếu như tất cả những việc này không phải là do ma quỷ gây ra, vậy thì sao họ có thể khiến tôi nhập vào thân xác của Lôi Hiểu được chứ? Rồi lại làm cách nào để cho cô gái đó biến thành tôi được đây? Tôi vẫn chưa từng nghe thấy y học hiện nay có thể làm được việc khiến người khác nhập hồn vào thân xác người khác. Nếu có thì cũng chỉ là nhân bản vô tính, tôi và Cổ Tiểu Yên hiện nay đều là nhân bản vô tính, con người thực của tôi là Lôi Hiểu và thực ra đã chết từ lâu rồi, bọn họ đã nhét suy nghĩ và ký ức của tôi vào thân xác được nhân bản vô tính của Lôi Hiểu… Nghĩ đi nghĩ lại, lại thấy không thỏa đáng, đây có phải là đang đóng phim khoa học viễn tưởng đâu. Nếu như phủ định thuyết nhân bản vô tính, vậy thì tất cả mọi việc vẫn liên quan đến ngôi nhà ma. Kẻ đứng đằng sau thao túng rất có thể chính là người phụ nữ đã treo cổ tự tử trong ngôi nhà ma. Có thể, Cổ Tiểu Yên hiện nay chính là cô ta nhập vào, nhưng tại sao cô ta lại nhập vào thân xác tôi, rồi lại để tôi nhập vào thân xác Lôi Hiểu? Nếu như cô ta có oán thù với Lôi Cận Nam, sao cô ta lại không nhập luôn vào Lôi Hiểu cho xong? Lẽ nào cô ta có oán thù gì với bố mẹ tôi? Ôi! Lộn xộn quá đi, thành một mớ bòng bong, nếu muốn giải được, có lẽ chỉ có thể quay lại ngôi nhà ma một chuyến. Tôi tự hỏi mình, còn dám quay lại không? Đáp án là không dám. Tôi thực sự không dám. “Tôi… tôi không quen cô ấy, nhưng tôi có việc rất quan trọng muốn nhờ cô ấy, anh có thể giúp tôi hẹn cô ấy được không? Hay là… tôi đưa tiền cho anh, anh muốn bao nhiêu?”

“Ha! Đùa thôi, cô cho rằng tôi là loại người đó thật à?” “Vậy… anh có thể giúp tôi hẹn cô ấy được không?” Anh ta nhún vai, tỏ vẻ không vấn đề, sau đó, chúng tôi trao đổi số điện thoại, anh ta nói sáng mai sẽ liên lạc với tôi, anh ta sẽ cố hết sức giúp tôi hẹn Cổ Tiểu Yên, còn về việc Cổ Tiểu Yên có đến hay không, thì anh ta không quyết định được. Sau khi đã uống nốt ngụm bia cuối cùng trong chai, anh ta đứng dậy cáo từ, nói chưa hết giờ làm, phải tiếp tục biểu diễn. Lúc chuẩn bị bước đi, đột nhiên anh ta chăm chú nhìn tôi, trong mắt thoáng lướt qua thứ gì đó khó mà nắm bắt được, nói một câu: “Thực ra, cô rất giống với con Nhím đó”. Tôi thoáng ngẩn người, rồi lập tức cười đau khổ, có thể không giống được sao? Bởi vì tôi vốn là con Nhím đó mà!

CHƯƠNG 9: SỔ GHI CHÉP SỰ KIỆN NGÀY LỄ XÁ TỘI VONG NHÂN ♦ 54 Bước ra khỏi quán café, tôi đi đến cửa hàng của mẹ, nhưng tôi không vào, chỉ đứng ở một góc chếch phía đối diện, nhìn mẹ đang bận rộn vào ra từ xa. Cứ mải nhìn, không biết khoang mắt tôi đã ướt nhèm từ lúc nào. Rõ ràng, bà là mẹ tôi, nhưng chúng tôi gần nhau trong gang tấc mà lại không thể nhận nhau, còn có sự thấp thỏm lo lắng nào hơn việc này được sao? Tôi hít thở một hơi thật sâu, rút di động, ấn số máy cửa hàng, nhìn thấy mẹ nhấc ống nghe: “A lô!” Vừa nghe thấy giọng mẹ, tôi càng buồn rầu hơn, cố gắng kìm nén giọng nghẹn ngào, khẽ nói: “Cô… cô ơi, cháu là… là bạn của Cổ Tiểu Yên”. “Ồ, cháu tìm Tiểu Yên phải không? Cháu đợi chút nhé”. Thấy bà chuẩn bị đặt ống nghe để gọi Cổ Tiểu Yên nghe điện, tôi vội nói: “Cô ơi, cháu… dạo này cô khỏe không ạ?” “Gì cơ?” Không biết tại sao, thái độ của mẹ chợt trở nên cảnh giác, có lẽ là lời nói của tôi khiến bà thấy kỳ lạ, nên tôi thở dài, nói: “Vậy cô gọi Cổ Tiểu Yên ra nghe máy giúp cháu với ạ”. Chắc chắn mẹ không thể nào hiểu được đâu, sao bà có thể tưởng tượng được rằng, người đang gọi điện thoại cho bà lúc này đây chính là cô con gái của bà được chứ? Tôi nhìn thấy mẹ cầm ống nghe đứng yên không nhúc nhích, nét mặt chuyển biến từ cảnh giác sang đờ đẫn, không biết bà sao vậy. Phải một lúc sau, bà mới đặt ống nghe xuống, đi vào phòng phía trong, sau đó, tôi nhìn thấy Cổ Tiểu Yên, cô ta nhấc ống nghe: “A lô! Ai đấy?” Tôi nghiến chặt răng nói: “Tôi là Cổ Tiểu Yên!” Cô ta lập tức toét miệng cười: “Thế nào, vẫn còn muốn mời tôi ăn thịt bò sao?” Tôi cố gắng kìm nén sự căm hận trong lòng, nhìn thẳng vào cô ta: “Tôi không cần biết cô là ai, nhưng xin cô đừng làm hại bố mẹ tôi, nếu cô dám làm hại họ, tôi chắc chắn không tha cho cô đâu!” Cô ta cười càng lớn tiếng, tiếng cười đó gai góc, sắc nhọn, giống như một chiếc kim chọc thủng màng nhĩ của tôi. Cô ta nói: “Cô đừng có quên, cô Lôi, hiện giờ họ là bố mẹ tôi, tôi hiếu kính họ còn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Yêu nhau 11 năm rồi quyết chia tay tình đầu chỉ vì hai chữ trách nhiệm

Xem tử vi ngày 28/03/2017 Thứ Ba của 12 cung hoàng đạo

Bàn Có 5 Chỗ Ngồi

Chúng Mình Rồi Sẽ Lại Yêu, Không Phải Yêu Nhau Mà Là Yêu Người Khác

Xem tử vi ngày 22/03/2017 Thứ Tư của 12 cung hoàng đạo