ứng vây quanh đông đủ. Anh bật ngay dậy và càng kinh ngạc hơn khi nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện. - Sao tôi lại ở đây? Quý, anh chàng thân với Quang nhất, vội lên tiếng: - Chúng tôi hay tin báo từ ông già trưởng thôn, nên đã vào ngay và may là còn kịp đưa cậu về đây. Quang vẫn chưa nhớ hết chuyện xảy ra, anh làu bàu: - Tại sao mình… Lý, người đứng cạnh nói rõ: - Cậu bị hôn mê không còn biết trời đất gì hết. Khi bạn mình chở cậu vào bệnh viện thì cậu nôn ra đủ thứ kỳ lạ trong bụng… Thành im lặng từ nãy giờ, chen vào nói: - Không thể tưởng tượng nổi, trong bụng cậu toàn cóc, nhái, ễnh ương, thấy phát khiếp. Quang lừ mắt nhìn bạn: - Đừng nói nhảm nhí! Quý chỉ cái bô đặt dưới gầm giường: - Cậu nhìn vào đó thì rõ. Quang cúi xuống nhìn, trong bô không có gì ngoài nước. Anh hỏi giọng gay gắt: - Mấy cha tính hù ai vậy? Mấy người bạn cùng nhìn vào và ngơ ngác: - Ủa, sao… mới đây mà? Họ gọi cô y tá: - Cô xem, mới lúc nãy bạn tôi nôn ra toàn những thứ kinh tởm đó, nhưng bây giờ. Cô y tá cũng nhìn vào rồi hỏi mọi người: - Có ai đem đổ bô không? Mọi người đều lắc đầu: - Đâu ai dám rớ tới mấy thứ đó. Không tự tin, cô y tá báo cáo với bác sĩ điều trị. Ông này tới nơi xem rồi nhìn Quang, sau cùng ông lắc đầu bỏ đi. Ra tới ngoài, ông nói khẽ với cô y tá: - Người này đâu có triệu chứng gì của bệnh. Mạch luôn bình thường, chỉ có nói nhảm. Mà bây giờ hết nói nhảm thì cho anh ta xuất viện cho rồi, tôi thấy có gì đó bất thường…Chính Quang cũng không muốn nằm bệnh viện. Anh nhanh chóng ra về và còn bảo với các bạn mình:- Mình đi một vòng cho xả bớt bức bối trong người, các cậu về trước đi, mai gặp lại. Mấy người bạn không ai an tâm, nhưng biết tính Quang xưa nay không thích bị ràng buộc nên họ chỉ biết đứng nhìn anh đi mà lắc đầu chán nản. Quang đi bộ một vòng, nhớ lại chuyện hôm qua, anh giật mình kêu khẽ: - Thanh Tuyền! Anh nghĩ tới cơn mưa lớn đêm qua và cái hẹn trở lại của nàng. Liệu ở đó có chuyện gì với cô ấy? Quang đứng ngồi không yên. Từ đây vào thôn hẻo lánh đó phải nửa ngày, mà giờ đang buổi tối nữa, làm sao bây giờ? Quang gọi một chiếc xe, vừa định leo lên thì phía sau lưng đã có người nói: - Chưa gặp đã đi rồi sao? Thanh Tuyền đang đứng bên lề, dáng nàng tiều tụy thấy rõ. Quang hốt hoảng: - Em… sao em tìm được tới đây? Nàng không đáp, rồi đi nhanh về phía trước. Quang vội đuổi theo, anh gọi giật lại: - Chờ anh với. Anh mới… Nàng vẫn không quay lại, nói đủ cho Quang nghe: - Em đã tới bệnh viện nhưng đứng ngoài không dám vô. Các bạn anh người nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống em, làm em chết khiếp! Quang hốt hoảng: - Họ đã làm gì em? - Không làm gì, nhưng cũng xỉa xói, nói bóng gió là anh bị ma ám, quỷ truy hồn nên mới ra nông nỗi thế. Họ làm như em là… Quang thở phào: - Tính họ ồn ào vậy mà, đâu biết gì về em mà nói. Thôi nào, đi theo anh về nhà. Nàng chỉ tay về phía trước: - Em có nhà người thân ở trước mặt, nếu muốn nghe em nói chuyện thì theo em tới đó. Quang không chút do dự, anh tiến lên đi sóng đôi với nàng, nhưng có cố mấy thì bước chân của anh cũng không làm sao theo kịp. Hết sức mệt, cuối cùng nàng dừng lại và chỉ tay vào một ngôi nhà nằm khuất sau vườn cây, bảo: - Em vào trước mở cửa, anh vào sau cứ tự nhiên, nhà không có ai khác. Quang chưa kịp có phản ứng gì thì bóng nàng đã khuất. Lát sau, Quang nghe có tiếng cửa mở, anh rụt rè bước vào. Nàng nói đúng, trong gian nhà khá rộng, chỉ có một mình nàng. Lúc này, Thanh Tuyền mới giải thích: - Khi hay tin anh bị bệnh bất ngờ, em chạy tới thì không vào nhà được, bởi ông trưởng thôn đã đưa anh sang nhà ông ta. Em ngại sự xuất hiện của mình sẽ gây hiểu lầm, nên chỉ dám đứng ngoài nhìn… Qua ngày hôm sau khi mấy người bạn của anh kéo vào thì em cũng chỉ biết đi theo họ về tới đây. Lúc anh nằm trong bệnh viện thì em đứng ngay ngoài cửa phòng, em nghe mấy bạn anh nói chuyện hết. Em buồn… Quang an ủi: - Họ vô tình mà nói chớ không có ý gì đâu, em đừng suy nghĩ. Bây giờ nói cho anh nghe, nhà này của ai? - Của một người dì, bà ấy cũng đang bệnh và nằm trong bệnh viện mà anh vừa ra. Bà sống ở đây một mình, nên thỉnh thoảng em ghé qua thăm. Cuộc hội ngộ khiến cho Quang như giải tỏa hết những gì còn vướng mắc trong lòng, anh chủ động cầm tay nàng, nói khẽ: - Anh không muốn xa em. Thanh Tuyền cũng siết chặt tay anh: - Em cũng hiểu rằng, em không thể thiếu anh được. Quang, hãy yêu em đi. Thật lạ lùng, ngay tối hôm đó, tại ngôi nhà hoàn toàn xa lạ với Quang, nhưng anh lại như đứa trẻ ngoan ngoãn, nhất nhất nghe theo lời nàng, Thanh Tuyền thì thầm: - Đêm nay em dành cho anh. Hãy cứu em thoát ra khỏi nỗi buồn đi Quang! Quang chưa kịp khởi động thì một bàn tay của nàng đã choàng qua vai anh, kéo gì lại. Giọng nàng nhẹ như hơi thở: - Em buồn quá, giữa cái sống và cái chết em thấy mình gần với địa ngục hơn. Quang nhanh tay bụm miệng nàng: - Đừng nói lung tung! Và để chặn lại những câu nói mà Quang đoán thế nào nàng cũng tuôn ra nữa, anh áp ngay môi mình lên đôi môi đang mở ra kia. Nàng không phản đối, nhưng trong hơi thở chừng như không được tự nhiên… Sau đó vài giây, khi cơn say tình của Quang lên cao trào thì hình như anh có cảm giác như chạm phải một cơ thể lạnh như băng. Anh kinh hãi, nhưng lúc ấy mọi việc đã quá trễ, Quang không còn tự chủ nữa, anh không thể hành động theo ý muốn được nữa. Chới với… Lảo đảo… Quang như đang bị dìm sâu vào cõi nào đó không có lối ra. Anh định kêu lên, nhưng cuối cùng đành phải buông xuôi, bất lực. ° ° ° Việc một mình trở lại thôn An Lý của Quang là một sự liều lĩnh, bởi anh vừa trải qua hai lần hôn mê, hai lần tai nạn chết người. Nhất là lần sau, lúc anh tỉnh lại sau khi ăn nằm với nàng Thanh Tuyền thì phát hiện mình nằm trơ trọi một mình giữa ngôi miếu hoang cạnh bên nghĩa địa. Anh không tin, bởi vừa trải qua một cuộc mây mưa như lạc chốn đào nguyên, sao lại trở về thực tại một cách phũ phàng như thế? Quang đã lang thang đi tìm bóng dáng Thanh Tuyền, nhưng nàng như một bóng ma, hỏi ai chung quanh đó người ta đều lắc đầu bảo: - Nơi này gần nghĩa địa, ngôi miếu kia đã bỏ hoang từ hơn chục năm nay, đâu có ai dám léo hánh tới. Anh hỏi một cô gái nào đó… không khéo lại là ma cũng nên! Quang giận dữ bỏ đi, nhưng trong lòng không yên, nửa nghi hoặc, nửa nhớ nhung… Cuối cùng Quang chọn giải pháp mà anh cho là hay nhất: tìm về thôn An Lý. Ông trưởng thôn vừa nhìn thấy Quang đã tỏ ra lo lắng: - Trông cậu xanh xao, bệnh hoạn quá cậu Quang! Có việc gì chăng? Quang hỏi ngay: - Ông hãy nói thật cho tôi biết, ở thôn này có cô gái nào tên Thanh Tuyền không? Trưởng thôn không nghĩ ngợi lâu, đã lắc đầu: - Thôn này gồm toàn người thiểu số, nên tên đều mang âm hưởng dân tộc Ba Na, không thể có cái tên như vậy. - Thế ở thượng nguồn con sông này thì sao? Ông trưởng thôn lại một lần nữa lắc đầu: - Thôn khác thì tôi lại càng không biết. Nhưng cậu hỏi để làm gì? Quang chưa tiện nói ra, anh ngập ngừng. Bỗng ông trưởng thôn kêu lên: - Có phải vì cái này không? Ông vừa