ân của Sương đều gặp nạn, cô có biết giữa họ có chuyện bí mật gì không? – Cái đó thì cô chịu! Con thử hỏi Sương xem? – Dạo này con không liên lạc được với Sương cô ạ! Nên mới đến đây tìm thêm thông tin…hic – Từ khi cậu Đức mất, Sương xin phép nghỉ lớp piano nên cô không biết gì thêm nữa. – Vậy ạ! Con cảm ơn…À, còn chuyện này nữa… – Con hỏi đi! Em mở balo lấy cuốn sổ chép nhạc mà bà cụ hôm ở nhà nghỉ đưa cho và tập nháp của Sương ra đặt lên bàn cho cô giáo xem. – Đây! Cô xem hai bản nhạc này giúp con với…Con mù âm nhạc nên không biết đó là bài gì ạ? Cô giáo rút cặp kính từ trong túi ra đeo vào mắt rồi cầm bản nhạc lên xem thử. Trong phút chốc, tay cô run run và đặt cuốn sổ xuống bàn gấp lại, trông khuôn mặt có vẻ kinh ngạc. – Con lấy bản nhạc này ở đâu ra vậy? – Ở chỗ Sương ạ, còn một bản thì của một bà cụ đưa cho. – Hai bản nhạc giống nhau này đều có tên là: “Gloomy Sunday” do Rezso Seress sáng tác, nó còn được biết đến với cái tên: bài hát tử thần. Em đứng hình vài giây khi nghe đến từ “Gloomy Sunday”. Bài này em cũng biết, một thời từng bị tụi bạn dụ bật lên nghe chơi. Nghe nói ai nghe bài nhạc này xong đều tự tử giống trong truyền thuyết kia nhưng mà em thấy nó bình thường như cân đường hộp sữa thôi, chả xảy ra chuyện gì hết. Không biết Sương nghĩ gì mà lại chép bài này ra giấy, một dấu chấm hỏi chợt hiện lên trong đầu em. – Cô có nghe Sương chơi piano bài này chưa ạ!? – Không hề! Bài này cô còn chưa chơi bao giờ! Vẻ mặt cô giáo trở nên căng thẳng, cô uống một ngụm nước rồi gọi con trai xuống tiếp em, sau đó xin phép đi lên lầu dạy đàn. Thấy tình hình không ổn, em cất 2 tập nhạc vào balo rồi xin phép anh Minh ra về. … Đến 4 rưỡi chiều, em cùng ông chú xe ôm mới tìm được đường đến nhà của Sương, nãy giờ bị lạc tới mấy lần vì vùng này có nhiều khúc cua rất giống nhau. Vừa tới nơi thì cửa khóa, không có ai ở nhà. Em chạy ngay qua nhà bên cạnh hỏi cho chắc thì xác nhận được chuyện bố mẹ Sương đã sang Canada, còn Sương sống ở Sài Gòn với bác. —Bíp–Bíp— Đang đau đầu vì cuộc tìm kiếm đi vào bế tắc thì chị Mai gọi điện đến… – Alo! Em chào chị! – H à, em còn nhớ tối nay có hẹn với ai không? – Àh. Tất nhiên là nhớ, đợi tí…em qua nhà chị liền. … Cúp máy xong thì em giục ông chú chở về nhà chị Mai luôn, trên đường đi luôn nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa mình với cô giáo dạy đàn hồi trưa, chắc chắn Mai sẽ biết điều gì đó về Sương. … Đúng 6h tối, em có mặt trước cổng nhà Mai, vừa thấy em tới chị ta đã hồ hởi đi ra đón. – H đến sớm thế, chị vừa mới nấu xong. – Tất nhiên là sớm chứ, có người mời ăn tối thì phải nhanh chân mới được. hê hê – Đúng là đồ háo ăn! Hì… – Háo đâu…mà… Chưa kịp nói tiếp thì Mai đã cầm tay em dẫn vào trong nhà luôn, sau đó em phụ chị dọn đồ ăn ra bàn. … – Vết thương hôm qua thế nào rồi em? – Đỡ nhiều rồi chị ạ! Bôi thuốc xong là khỏi ngay ấy mà. Hôm nay chị mang một chiếc áo thun hở ngực kết hợp váy ngắn chấm bi khiến em nhìn là thích mê. Đã thế còn buộc tóc lên cao và mang kính áp tròng nên em cứ nghĩ Mai với Sương là một, giống nhau từ cặp bưởi cho đến khuôn mặt. – Em biết uống rượu không? – Uống được nhưng ít thôi ạ! Mai vào bếp lấy ra chai Rượu Vodka, rót cho em một ly đầy. – Ẹc, rượu ngoại em chưa uống bao giờ, xỉn mất! – Nhẹ thôi mà em, chị với em mỗi người làm một ly nào…! – Thế thì em không khách sáo…! Suốt bữa ăn, chị Mai luôn nhìn em với vẻ mặt chăm chú, em có thể nhận ra trong ánh mắt đó còn chứa chan cả tình cảm nữa. Có khi nào chị ta xem mình như anh người yêu cũ kia không? Em bắt đầu thấy lo lo và quyết định cần phải hỏi cho ra chuyện “cần hỏi” kia. [Hết part 18 – Hẹn các thím ở part 19'> Part 19: Mai mỉm cười và tiếp tục rót thêm rượu để uống… Một ly rượu, hai ly rượu, ba ly rượu…Cặp má của chị ngày càng trở nên hồng hào hơn… – Chị Mai! Hình như chị say rồi đấy! – Em cứ ăn tối đi, chị còn uống được! – Chị đoán xem đây là gì nhé!? Em giơ ngón trỏ tay trái lên làm kí hiệu số một, còn bàn tay phải nắm lại làm số 0, sau đó luồn số 1 vào trong số 0. Mai: – Dễ ợt, là xe chỉ luồn kim chứ gì! E: – Ồ! Thế còn cái này? Em lấy số 0 bóp chặt thân số một lại rồi kéo vào đẩy ra. Mai: – Cái ống bơm! Haha E: – Sai bét! Chị say rồi… Mai: – Rượu này nhẹ không ấy mà, tửu lượng chị cao lắm…em yên tâm đi! Hic.. —Choảng—Chị Mai trượt tay làm rơi ly rượu xuống sàn nhà. – Ẹc..Ai vừa bảo mình không say thế!! – Hic…Chị lỡ tay.. – Để em dọn cho…Á..Đau!… –Choảng– Em nhanh chóng cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ bỏ vào sọt rác thì Mai bất giác nắm chặt lấy tay em khiến mảnh thủy tinh đang cầm rơi xuống sàn. – Chị làm gì thế?! – Tay em chảy máu rồi kìa H! – Nhẹ thôi mà chị, không sao đâu. – Còn bảo không sao, để chị cầm máu cho. Mai cầm ngón trỏ của em lên cho vào miệng mình rồi liếm sạch từng giọt máu đang rỉ ra, sau đó nút chặt khiến toàn thân em nóng ran như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Em vừa bất ngờ nhưng cũng cảm thấy thật dễ chịu, nếu nói theo nghĩa đen thì đó đúng là một tư thế blowjob tuyệt vời mà em từng mơ tưởng, còn suy theo nghĩa bóng thì chị như một thiên thần cứu rỗi linh hồn em lúc rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Stop! Stop! Cắt!! Hình như em lạc đề rồi thì phải. Để không làm dòng suy nghĩ của các thím bị lung lạc thêm nữa nên em chuyển qua cảnh nghiêm túc ngay và luôn đây. – Được rồi! Em thua chị…Đừng ngậm nữa, ghê quá! – Đã đỡ hơn chưa em! Hihi —Em đỏ bừng mặt— – Đỡ nhiều rồi ạ! Chị thật là… – Thật là sao?… Đó là đáp án cho câu hỏi hồi nãy của em đấy! – Ẹc! Làm em lo lắng nãy giờ… Mai đáp tỉnh như sáo: – Hihi! Em đúng là trẻ con! “Đệt! 18-19 tuổi rồi còn bị chọc thâm là trẻ con! Nếu không phải hôm nay đến đây vì mục đích tìm hiểu một số chuyện thì em đã lao vào “hấp” chị ngay và luôn rồi có biết không”. – Đó là suy nghĩ của em lúc đó. – Chị dọn đống thủy tinh này nhé! Em đi vệ sinh chút! Tự nhiên em cảm thấy khó chịu trong người rồi xin phép Mai rời khỏi bàn đi vào nhà vệ sinh để rửa tay. —Rào—Rào—Rào— Sau khi ngâm đôi bàn tay trong bồn nước mát lạnh và khoát từng giọt lên mặt, những cảm giác khó chịu trong em lúc nãy đã biến mất. “Việc cần làm nhất bây giờ là phải hỏi trực tiếp Mai về chuyện của Sương”. —Poop— – Á! Aiiii ??!!! -Em giật mình- Nhìn qua mặt phản chiếu trên tấm gương, em thấy Mai đang đứng ngay phía sau mình từ bao giờ rồi bất ngờ siết chặt vòng tay ôm chầm lấy em. Lại cái cảm giác ấy, cảm giác phê như vừa trúng số khi cảm nhận được cặp bưởi nóng bỏng của chị ta đang ép sát vào lưng mình. – Em nhớ anh! Anh Đức ơi! – Chị vừa nói sảng gì thế? Em là Hiếu mà! – Anh không được đi Sài Gòn, hãy ở lại Đà Lạt với em…! – Em còn phải đi học nữa! Sao chị chưa chịu hiểu cho vậy. – Anh Đức! Em yêu anh nhiều lắm… Em có cảm giác ươn ướt phía sau lưng mình, phải chăng chị ta đang khóc, tại sao lại như vậy? Em quay đầu lại và hỏi Mai: – Anh Đức nào? Hay là anh ta!! – Huhu! Đừng rời xa e