đi cà nhắc, chắc vì lo cho mẹ Quang nên ai cũng chạy gấp cả mà không để ý địa hình xung quanh. Cả bốn người cuối cùng cũng giữ chặt cô ấy, bố Quang ôm chầm lấy vợ khóc nghẹn rồi bế về xe. – Mình ơi…Huhu… Lúc quay trở lại, tất cả đều bất ngờ khi thấy chiếc xe tang đã ở đằng sau lúc nào không hay. Mẹ Quang nhìn thấy xe tang thì giãy dụa: – Con trở lại rồi…Quang ơi… Bố Quang tức giận gọi tài xế ra hỏi chuyện… Tiếng mưa rơi rất to nên em không thể nghe rõ được 2 người đã nói gì, nhưng có vẻ là chiếc xe tang bị trục trặc lúc ở khúc quanh…làm cho ông tài phải dừng xe lại để xuống kiểm tra, nhìn áo quần ông ta ướt át hết cũng đoán được phần nào. Đến chiều tối, cơn mưa dông dứt hẳn, xe cũng vừa chạy về tới nhà của Quang ở Đà Lạt. Em xuống xe đi lòng vòng quanh sân cho tỉnh táo thì thấy họ hàng nhà Quang kéo đến rất đông, một số người đến trông coi xe linh cửu, một số dẫn mẹ Quang vào phòng thay đồ, sửa soạn bữa tối. Bố Quang: – Cháu vào nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay 2 bác lại làm phiền cháu nhiều rồi… Em: – Không sao đâu ạ! Cháu vẫn ổn! – Bác đi xem huyệt trước, cháu ở đây đừng đi lung tung không lạc đường nhé. – Dạ! Bác yên tâm. Một lúc sau, dàn trống kèn bắt đầu xướng âm, em không chịu nổi nhạc đám ma nên tìm cách xin phép đi ra ngoài luôn, chuẩn bị tinh thần cho việc thức trắng đêm nay Mục đích chuyến đi Đà Lạt này của em vừa để thắp cho Quang nén hương, vừa để tìm tung tích của Sương vì nghe bác cô ấy nói hai người yêu nhau từ trước khi lên thành phố học. Đêm qua đem bản nhạc về phòng nghiên cứu, em quyết định mang theo cả cuốn sổ lẫn tập nháp theo trong chuyến đi này, hi vọng tìm được manh mối nào đó. Vừa bước ra cổng thì em vấp phải một cô gái đang hớt hải chạy vào khiến cả hai đều ngã lăn ra đất – chiếc kính cận của cô ta rơi cạnh chân em. – Xin lỗi…xin lỗi anh…Tìm giùm em cái kính…hic – Chị không sao chứ…Kính của chị này… Em chợt ngớ người khi thấy khuôn mặt cô gái này giống hệt Sương, cặp ngực cũng khủng không kém, có điều qua cách ăn mặc thì chị ta trông rất chững chạc, lại bị cận thị nặng. – Cảm ơn anh nhé…Hi! – Gọi bằng “anh” thấy ngại quá, “em” sinh năm nhiêu? – Em 91. – Vậy bên này làm “em” rồi! Chị đến đây có việc gì vậy, đi đứng phải cẩn thận chứ… – Á! Suýt quên, chị có việc gấp… Gặp em sau nhé…!!! Chị ta phủi vết bụi dính ở tay áo rồi bước nhanh vào trong nhà Quang trước sự ngỡ ngàng của em. [Hết part 15 – Hẹn các thím ở part 16'> Part 16: 21h đêm, tất cả dàn trống kèn đều ngừng xướng âm để ăn tối, nhờ vậy mà em mới dám bước chân vào cổng. Nãy giờ không chịu nổi nhạc đám ma nên em đi ra vườn hoa ở phía cuối làng ngắm cảnh rồi ngồi lướt facebook. Thấy em trở về thì bố của Quang đã hỏi chuyện ngay: – Nãy giờ cháu đi đâu mà không báo một tiếng vậy, bác đã bảo đừng đi đâu rồi mà? – Cháu đi dạo quanh đây thôi ạ, ngồi xe từ sáng giờ tê cả người… – Đi đâu thì đi nhưng buổi tối đừng ra chỗ vườn hoa nhé, nãy đi gấp bác quên dặn. – Sao lại không được ra đó ạ?! Vườn hoa cúc đẹp thế mà bác. – Năm trước mới có người bị hiếp chết rồi giấu xác ở vườn hoa, chỗ đó ban đêm ít ai qua lại nên rất nguy hiểm, cháu là người lạ đừng có đi lung tung. – Thế đã tìm ra hung thủ vụ đó chưa bác? Người bị giết có để lại manh mối gì không ạ?! Máu thám tử của em lại nổi lên, cứ nghe đến mấy tin kiểu này thì em phải hỏi cho cụ thể để thỏa trí tò mò, biết là con trai cũng có thể bị hiếp dâm lỗ ass nhưng nghiêm trọng như thế này thì ngàn tin có một. Em thở phào nhẹ nhõm vì mình vừa đi từ vườn hoa về mà vẫn chưa bị thông – Đã bắt được hung thủ rồi, nhưng sau vụ đó cũng có nhiều vụ trấn lột người đi đường xảy ra nên giờ ít ai lui tới lắm. – Cháu xin lỗi ạ, đã để bác phải lo. – Từ khi phát hiện ra cái xác, vườn hoa cúc trở thành nơi cúng cô hồn của dân ở đây vì thầy pháp bảo chỗ đó là nơi trú ngụ của ma qủy lang thang nên cấm kị nhiều điều, rồi gia đình của cô gái bị giết kia cũng chịu nhiều tai ương nữa… – Ủa…người chết là nữ à bác, nãy cháu cứ tưởng là nam – Ừm, nhà bác với nhà cô bé ấy cũng có quen biết vì thằng Quang học cùng trường cấp 3 với nó, nhưng mới năm ngoái thì vợ chồng nhà đó cũng bị tai nạn mất rồi. Bố Quang dùng tay lau những giọt nước mắt đang rỉ ra từ khóe mắt của mình khi nhớ về những người đã khuất. Thấy thế nên em không hỏi tiếp nữa… – Cháu xin lỗi ạ, lại đi hỏi bác chuyện ấy… – Người chết cũng đã chết rồi, nhà kia giờ còn mỗi con bé Mai. Bác thấy phục tinh thần của nó lắm, trong 3 năm mà phải chịu tang 4 người,…giờ nhà mình có tang bác mới hiểu được cảm giác của con bé. – Trời ơi, 4 người thì đúng là một cú sốc lớn, mà cháu tưởng 3 người chứ. – Ngoài đứa em gái bị giết năm trước và 2 người bị tai nạn năm ngoái, thì đầu năm nay người yêu của nó cũng mới chết vì bệnh suy hô hấp, tội lắm. – Thế sao sống nổi trời, giờ chị Mai đó ra sao rồi bác – Nó hiện đang làm kiểm toán ở thành phố, hôm nay Mai bận việc nhưng cũng chịu khó xin nghỉ phép để đến thăm nom vợ chồng bác đấy. – Vâng… – Thôi vào nhà ăn tối cùng mọi người đi cháu, bác mới xem huyệt về rồi, chiều mai bắt đầu đưa tang… … Em vừa đẩy cửa bước vào thì đã gặp ngay cô gái đeo kính hồi chiều đi ra. Trên tay chị ta đang cầm chiếc áo blazer, tay kia thì kéo kéo cổ áo thun cho bớt nóng – chắc do trong nhà không bật quạt nên mới vậy. Mải nhìn những đường cong tuyệt mĩ trên người và vòng 1 cực khủng đang đập vào mắt mà em không để ý đến lời chào của chị ấy. C: – Ồ! Lại gặp em rồi… E: – …. C: – Này em… E: – …. C: – Cậu kia, chị cận chứ không mù đâu nhé, nhìn gì đấy? E: – Ơ! Em xin lỗi, tại em tập trung quá C: – Tập trung gì mà lại nhìn chỗ đó hả, đừng tưởng nhặt kính giúp tui rồi thích làm gì thì làm? E: – Em không dám đâu, do đói quá nên em cứ tưởng đó là đồ ăn. hic C: – Lại thế nữa… Đang nghĩ cách giải thích hành vi éo femplay này cho thỏa đáng thì bố của Quang đi từ phía sau lên tiếng… – Cháu làm gì mà đứng ở cửa thế, vào trong đi chứ… E: – Dạ…có chút chuyện thôi ạ… Bố Quang: – “Mai” về rồi à cháu, sao không ở lại ăn tối đã. C: – Giờ cháu phải qua nhà lau dọn đồ đạc, chiều mai đi hạ huyệt thì cháu sang ạ. Bố Q: – Nhà cũng gần mà, việc gì phải vội thế Mai? Bác gái muốn giữ cháu lại nói chuyện thêm tí nữa đấy. C: – Mai là ngày giỗ của em gái cháu nữa nên phải về gấp, đến thăm vợ chồng bác thấy không sao là cháu yên tâm rồi. Bố Q: – Vậy thì cháu về nhà sớm đi, đi cẩn thận nhé Mai. C: – Cháu chào bác ạ! – Chị đi nhé em…chị không giận nữa đâu…Này…gì mà nhìn chị hoài thế? E: – Chị về…cẩn thận nhé! Nãy giờ em hơi bất ngờ khi biết chị ta tên “Mai” nên trả lời khá ấp úng khi bị hỏi đến. Đợi Mai bước hẳn ra ngoài cổng thì bố của Quang mới nháy mắt cho em biết, Mai chính là người lúc nãy mà bác ấy nói đến. Sau bữa tối thì tiếng trống kèn lại nổi lên, đêm hôm đó em mất ngủ toàn tập, sáng ra mắt phải dùng băng dính dán căng hết cỡ mới tỉnh được đến chiều Người trong làng và họ hàng của Quang đã tập trung về cổng nhà khá đông, đoàn người đưa tang lặng lẽ bước đi và tiến thẳng tới ng