Đọc truyện ma - Cuộc Săn - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Đọc truyện ma - Cuộc Săn (xem 268)

Đọc truyện ma - Cuộc Săn

không cho cô ta đến gần chú nữa mà phải mang đồ đạc đến ở một góc bỏ trống của lâu đài, rồi ông thuê một người quản gia khác.

Sau đó một đứa bé được sinh ra. Người ta đến cho chú tôi biết là cô ta sắp chết và cứ luôn miệng đòi gặp chú. Vừa lo sợ vừa buồn rầu, chú đi qua các dãy hành lang mà đã lâu rồi chú không hề đặt chân đến để tới phòng cô ta. Khi trông thấy chú cô ta bắt đầu lắp bắp một cách kỳ lạ mắt không rời khỏi chú, dường như cô ta đang lặp lại một bài học. Rồi cô ta dừng lại và bảo người ta mang đứa bé đến cho chú coi.

Đó là một bé trai. Chú tôi nhận thấy bà mụ bồng nó một cách miễn cưỡng có vẻ gần như là ghê tởm. Người hấp hối cất tiếng khàn khàn run rẩy nói:

-Nó là kẻ thừa kế của ông, tôi đã bảo cho nó biết nó sẽ phải làm gì. Nó sẽ là đứa con có hiếu với tôi và sẽ hiểu rõ quyền thừa kế của nó.

Rồi cô ta bắt đầu nói liên miên, nhảm nhí về một lời nguyền đã được đặt vào đứa bé. Lời nguyền đó sẽ rơi xuống đầu bất cứ kẻ nào mà chú tôi chọn làm thừa kế. Sau cùng tiếng cô ta rời rạc nhỏ dần và cô ta té vật xuống, hết hơi sức, mắt trợn trừng.

Khi chú tôi quay lưng đi thì bà mụ thì thầm bảo chú hãy nhìn xem hai bàn tay đứa bé. Bà nhẹ nhàng gở hai nắm tay nhỏ nhắn, yếu ớt của đứa bé ra và chỉ cho chú tôi thấy trên mỗi bàn tay ngón thứ ba dài nhiều hơn ngón thứ hai.

Đến đây tôi ngắt quãng, câu chuyện này có vẻ kỳ quặc, có lẽ vì ảnh hưởng của nó đối với chú tôi. Chú có vẻ sợ hãi và ghê tởm những điều chú kể với tôi. Tôi hỏi:

-Như vậy có nghĩa là gì? Ngón thứ ba dài nhiều hơn ngón thứ hai là sao?

-Phải một thời gian khá lâu chú mới hiểu được điều đó. Các gia nhân thấy chú không biết nên cũng không nói. Sau cùng chú biết được nhờ vị bác sĩ quen đã hỏi khéo một bà già trong làng. Bà ta nói những kẻ sinh ra với ngón tay thứ ba dài nhiều hơn ngón thứ hai sau này sẽ trở thành người sói.

Chú tôi khoát tay ra vẻ không tin.

-Đó là sự mê tín của người dân bình dị vùng này.

Tôi không giữ được sự ngạc nhiên.

-Nhưng như vậy có nghĩa là gì?

Chú tôi trả lời.

-Người sói là một con người mà thỉnh thoảng trở thành một con sói, hoàn toàn là sói. Sự thay hình đổi dạng này xảy ra vào ban đêm. Người sói giết người và thú vật rồi hút máu. Nó thích giết đàn ông hơn đàn bà. Trong suốt thời kỳ Trung cổ cho đến thế kỷ thứ 17 có rất nhiều trường hợp này, nhất là ở Pháp. Nhiều đàn ông và phụ nữ bị xử tử vì những gì họ đã làm khi trở thành thú vật. Giống như các phù thủy, họ rất ít khi được tha thứ. Nhưng cũng không giống như các phù thủy vì hiếm khi họ bị xử lầm.

Chú tôi ngừng một chút rồi giải thích.

-Chú đã tra cứu các sách cổ và đã viết thư cho một nhà chuyên môn nghiên cứu về vấn đề này ở Luân Đôn ngay khi chú biết được những điều người ta tin về đứa bé.

-Rồi đứa bé đó ra sao hả chú? Tôi hỏi.

-Vợ của một gia nhân đem nó về nuôi. Bà ấy là một phụ nữ khỏe mạnh ở miền bắc, rất mong có dịp để chứng tỏ cho dân làng thấy là bà ấy không tin những điều dị đoan, mê tín đó. Thằng bé sống với gia đình đó đến năm 10 tuổi rồi bỏ đi. Chú không nghe nói gì đến nó mãi…Chú liếc nhìn tôi vẻ bối rối…tới ngày hôm qua.

Chúng tôi ngồi im lặng một lúc nhìn ngọn lửa lò sưởi. Tôi hoàn toàn bị câu chuyện thu hút và không còn tâm trí để giải tỏa nổi sợ của chú tôi vì chính tôi cũng hơi sợ hãi. Cuối cùng tôi nói.

-Chú cho rằng con trai chú, người sói, đã giết các con cừu?

-Phải. Hoặc là nó muốn khoe khoang hoặc là nó cảnh cáo, hay cũng có thể nó tỏ sự bực bội sau một đêm đi săn thất bại.

-Thất bại?

Chú nhìn tôi với đôi mắt bối rối. Chú nói một cách khó khăn.

-Mục đích của nó không phải là những con cừu.

Lúc đó tôi mới nhớ ra lời nguyền của người đàn bà Welsh. Vậy là cuộc săn đã bắt đầu và con mồi là người thừa kế của dòng họ Fleer. Tôi bổng thấy mừng là mình đã bị mất quyền thừa kế.

Dường như đọc được ý nghĩ của tôi, chú tôi nói.

-Chú đã bảo Germaine đừng đi ra ngoài khi trời tối.

Germaine là tên người Bỉ, cô ta cũng có tên khác là Vom. Thú thật là tôi rất giàu tưởng tượng và đã trãi qua một đêm không mấy an lành. Ngay cả sự mệt mỏi và trí khôn ngoan cũng không giữ tôi khỏi tưởng tượng ra hình dáng ghê sợ của con người đó đang lẩn lút trong bóng đêm ngoài cửa sổ. Tôi thấy mình đang cố lắng nghe xem có tiếng bước chân dẫm trên đám lá lạnh bên ngoài không.

Không biết có phải tôi nằm mơ hay không nhưng có một lần trong đêm tôi nghe có tiếng chó tru. Sáng hôm sau trong lúc mặc đồ tôi nhìn qua cửa sổ thấy một người đàn ông trông giống một người chăn chiên đang bước nhanh trên lối đi, một con chó đi theo chân ông ta với vẻ nghi ngại. Lúc ăn sáng chú tôi nói một con cừu nữa đã bị giết ngay trước mặt người chăn cừu, giọng chú hơi run. Chú lo lằng nhìn Germaine. Cô ta đang ăn súp trong dĩa một cách tham lam.

Sau bữa ăn sáng chúng tôi quyết định mở một cuộc săn lùng. Suốt ngày chúng tôi cả thảy 30 người đàn ông đóng trong rừng cây, lớp cưỡi ngựa lớp đi bộ. Gần chổ cừu bị giết các con chó đánh hơi được và đuổi theo khoảng hơn hai dặm nhưng đến đường rầy xe lửa thì mất dấu. Chổ đó đất quá cứng không để lại dấu vết nào, mọi người cho rằng có lẽ chỉ là chồn hay cáo thôi.

Cuộc lùng tìm này dù sao cũng giúp chúng tôi rãn được gân cốt, nhưng càng về chiều chú tôi càng lo lắng. Hoàng hôn đã xuống và bầu trời đầy mây mà chúng tôi hãy còn cách Fleer khá xa. Chú tôi bảo mọi người dựng trại nghỉ đêm, còn chú và tôi thì quay đầu ngựa về nhà.

Chúng tôi tiến về lâu đài bằng con đường mòn phía sau, con đường này rất ít khi dùng đến. Đây là một lối mòn ẩm ướt, âm u, hai bên rợp bóng thông già và cây nguyệt quế. Dưới vó ngựa chúng tôi là những hòn sỏi đóng một lớp rêu dầy, hơi thở của những con ngựa như một làn hơi quyện lại trong bầu không khí bất động.

Chúng tôi còn cách cổng dẫn đến chuồng ngựa khoảng 300 dặm thì bổng hai con ngựa dừng phắt lại, đầu chúng quay về khu vườn cây bên phải chúng tôi mà tôi biết rằng qua khu vườn đó là tới lối đi chính. Chú tôi la lên một tiếng ngắn như biết trước điều chưa thấy, cùng lúc đó có tiếng tru ở phía bên kia khu vườn cây, một thứ tiếng như cười cợt nghe ghê rợn. Nó tru to lên rồi nhỏ dần rồi lại to lên và nhỏ dần trong đêm, xong nó từ từ tắt lịm trong cổ họng như tiếng nấc nghẹn.

Sau đó là cả một sự im lặng nặng nề nhưng trong đầu chúng tôi thì tiếng tru đó vẫn như còn vang dội. Chúng tôi nghe tiếng chân chạy trên lối đi chính, tiếng chạy của hai bàn chân người.

Chúng tôi nhảy xuống ngựa và chạy bổ vào khu vườn cây, tôi chạy theo sau. Chúng tôi trèo xuống một bờ đất thì đến một trảng trống, nơi đó chúng tôi nhìn thấy một thân người bất động.

Germaine Vom nằm co quắp trên lối đi, một khối đen trong bóng đêm, chúng tôi chạy về phía đó.

Đối với tôi cô ta lúc nào cũng chỉ là một con số không hơn là một con người thật sự. Tôi không thể nào mà không so sánh rằng cô ta đã chết cũng như đã sống như một gia súc. Cổ họng cô ta bị xé

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tán Gái Hơn Tuổi Và Những Bài Học

Đừng bỏ lỡ tình yêu

Xem tử vi ngày 28/03/2017 Thứ Ba của 12 cung hoàng đạo

Truyện Những Mối Tình Đã Qua Full Online

Cậu Chủ Hồ Đồ