ắp. Gary phải đợi thêm sáu năm nữa mới có thể bắt được chúng ta. Vả chăng, chúng ta cũng đâu có ăn cắp ăn trộm gì. “ Quincy bật cười : “ Không ăn cắp ăn trộm, vậy hãy xem cảnh sát nói sao khi họ nhìn thấy cảnh cậu dùng chìa khoá vạn năng mở cửa ? “ Michael nhìn quanh quất rồi nói : “ Một buổi tối khá thú vị trong ngôi nhà u ám, cùng với những bóng ma đồ chơi Halloween. Chúng ta cần phải tìm thấy đường ra ngay bây giờ. “ Quincy hỏi : “ Chúng ta đang ở đâu đây ? “ Michael liếm môi : “ Tớ không rõ nữa, khu vực này lạ quá, chưa từng đi qua bao giờ. Có lẽ là căn gác xép. Bị Gary doạ chết khiếp, chúng ta chỉ còn biết chạy hụt hơi, lần mò lại bây giờ cũng thực sự mệt à. “ Quincy phải gật đầu công nhận. Cô bé nhìn lại, dãy hành lang tối om om và không một bóng người. Vắng lặng và rờn rợn. Những chiếc hòm gỗ kín được bao bọc cẩn thận xếp đan xen nhau. Cánh cửa gỗ kèn kẹt như bị vướng vào thứ gì đó. Thật lạ lùng. Quincy lại dâng lên một cảm giác bất an trong lòng. “ Chúng ta phải sớm đi khỏi đây thôi, Mike. Tớ cảm thấy có gì đó rất không ổn đang diễn ra. Không hay chút nào nếu Gary đến và thấy chúng ta vẫn còn ở đây. “ Michael đang loay hoay với một đốn nào đó. Cậu bé chẳng hề ngoảnh đầu lại. “ Thì chính tớ cũng đang cố gắng tìm lối ra đây thôi. “ Hai đứa trẻ cùng nhau đi ra xung quanh. Nhưng những dãy hành lang thực sự lạ lùng và kỳ dị. Như thể đã được xây mới lại và trải rộng ra thênh thang. Lăn lóc khắp đây đó là những món đồ chơi, nhưng chẳng phải những món đồ chơi quen thuộc. Đó là những con búp bê gãy tay, những hình nhân xấu xí và gớm ghiếc. Cũng có cả những chiếc mặt nạ vứt vào một góc. “ Nghĩ sao, Quinn ? “ Quincy nhăn mũi nói : “ Giống như là có ma thuật ấy. Cửa tiệm số 1408 nhìn bên vốn rất nhỏ bé, nhưng có ai ngờ bên trong lại rộng lớn như thế này. Chẳng biết chúng ta đã chạy qua những đâu. “ Michael liếm môi : “ Quinn à, tớ bắt đầu thấy lo ngại với nơi này rồi đây. “ “ Bình tĩnh nào, cậu thường tỏ ra can đảm lắm trong mấy tình huống này kia mà. “ Bất chợt có một tiếng chân vọng lại từ xa. Cả Quincy và Michael đều giật nảy người. Tiếng chân đang tiến gần tới cửa. Cả hai đứa trẻ há hốc mồm. “ Gary đang đến đó ! “ Quincy kinh hãi đến líu cả lưỡi lại : “ Không thể để ông ta bắt được, chúng ta phải nấp đi ! “ Hai đứa trẻ nhìn quanh, cố tìm ra một chỗ trốn an toàn. Nhưng hoàn toàn không có. Ngoài chiếc kệ gần đó, không hề có một nơi nào có thể giấu mình. Michael đột nhiên loé lên một ý tưởng. “ Đội mặt nạ vào, Quinn ! “ Quincy kinh ngạc hỏi : “ Sao cơ ? Đội mặt nạ vào ư ? “ “ Làm theo tớ đây. ” Cô bé còn chưa hết bất ngờ, thì đã thấy Michael lấy một tấm vải cũ phủ lên người, đội chắc chiếc mặt nạ ma sói vẫn mang bên người lên đầu, và đặt cằm lên kệ gỗ. Tấm vải thùng cực rộng phủ kín tất cả phần dưới của cậu ta, khiến cho người ta dù có nhìn kỹ đến đâu cũng khó nghĩ đến một người đang ẩn nấp phía dưới. Ý tưởng thông minh đột xuất ! Quincy thầm khen trong lòng. Giả làm một chiếc mặt nạ, Gary sẽ không thể biết được. Cô bé vội vàng làm theo bạn mình, trùm lấy khăn và đội chiếc mặt nạ ma nữ lên. Nó mắc kẹt lại ở giữa và thực khó để nhìn thấy. Quincy ra sức ấn chiếc mặt nạ xuống. Michael cũng một tay đứng ra giúp bạn mình. Tiếng chân đã tới sát bên cửa. Đúng lúc chiếc mặt nạ soạt một cái trùm kín đầu Quincy, cánh cửa nhanh chóng bật mở ! Quincy phải cố gắng nheo mắt mà nhìn. Một số sợi tóc loà xoà phía trước, cộng thêm sự khô ráp của chiếc mặt nạ, làm cô bé cảm thấy cực kỳ khó chịu. Mãi một lúc sau mới nhìn rõ người đó. Đúng là Gary ! Ông ta vẫn đương mang một cái bộ dạng nhăm nhúm khó chịu, đảo mắt nhìn xung quanh. Quincy bất giác run lên bần bật. Cô bé cảm thấy, người đàn ông này có vấn đề gì đó. Cô bé sợ hãi thực sự, khi ông ta tiến đến gần. Tưởng như nghẹt thở khi Gary cúi xuống săm soi hai chiếc mặt nạ. Liệu ông ta có nhìn thấy sự sống động trong những con mắt không ? Quincy toát hết mồ hôi. Cái mũi khoằm và khuôn mặt nhăn nhúm như giẻ lau của Gary dí sát lên hai tấm mặt nạ, hít hít ngửi ngửi. Hơi thở hôi hám từ miệng ông ta làm Quincy cảm thấy lợm giọng. Nhưng thật may, ông ta cuối cùng cũng chịu đứng dậy và đi qua góc trái xem xét các thứ khác. Quincy nhẹ nhõm thở phào. Bên kia, Michael nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé, khẽ trấn an bạn mình. Quincy cảm động, cô bóp nhẹ tay bạn, lấy ngón tay viết lên đấy mấy chứ : “ Tớ không sao. “ Đợi mãi đến một lúc sau, dường như không tìm kiếm được gì, Gary mới từ từ lui khỏi căn phòng. Quincy và Michael gần như đã ngưng thở trong khoảng mười phút. Cho đến khi không thấy có bất cứ động tĩnh gì, chúng mới lần lượt bước ra. Michael nói : “ Toát hết mồ hôi, ông ta suýt nữa đã tóm được chúng ta rồi. “ Quincy nói : “ Phải mau chóng tìm cách ra khỏi đây thôi. “ Michael gật gù, bỗng chốc nhìn qua Quincy : “ Tháo chiếc mặt nạ hoá trang kia ra hẵng. Khi cậu đeo vào, trông cậu có vẻ rờn rợn thế nào ấy. “ Quincy cười khanh khách : “ Thế ư ? Mike can đảm cũng biết sợ cơ à. Để tớ bỏ ra vậy. “ Cô bé đưa tay lên và ráng sức kéo chiếc mặt nạ ra. Nó dinh dính và mắc lại ở cằm. Thực sự gặp không ít khó khăn trong việc tháo gỡ. “ Tớ nghĩ là tớ đang bị mắc kẹt. Chiếc mặt nạ này quá chật so với đầu tớ. “ Michael cười : “ Thôi nào Quinn, cậu nghĩ có thể lặp lại một trò đùa tương tự với tớ hay sao ? “ Quincy cảm thấy vô cùng bức bối và nóng nực. Cô bé nói : “ Không phải là một trò đùa đâu, cái mặt nạ này như muốn thít chặt lấy tớ vậy. “ Quincy tỏ ra sợ hãi vô cùng, nhưng Michael dường như không nghe thấy. Cô bé chỉ nghe được những âm thanh u u. Cái gì đang diễn ra ở đây ? Quincy chẳng thể biết được. Không gian đột ngột xoáy tròn rất nhanh. Chiếc mặt nạ bị đảo lộn và những vệt màu trên nó chảy xuống như những dòng nhựa. Quincy cảm giác như gương mặt mình đang trôi khỏi chiếc mặt nạ. Trôi tuột khỏi cái thứ nhớp nháp và máu me ấy. Cái mặt nạ hiện hữu trước mắt cô bé với hai hốc mắt trống rỗng, toang hoác, vô hồn. Rồi bất chợt, hai đốm sáng loé lên. Một cặp mắt đỏ rực xoáy thẳng vào Quincy ! “Đừng la hét nữa Quincy. Chiếc mặt nạ đã được tháo ra, tớ đã tháo nó ra dùm cậu rồi đây ! “ Quincy tỉnh lại, gương mặt ướt đẫm mồ hôi. Cô bé nhìn ra chung quanh, cảm nhận thấy không khí. Đưa tay chạm nhẹ lên mặt, thấy được mái tóc và làn da của mình. Toát hết mồ hôi. Hỏi rằng chuyện quái quỷ gì đã xảy đến với mình trước đó nhỉ ? Chiếc mặt nạ đã được tháo ra từ lúc nào ? Nhớ lại cặp mắt đỏ rực từng nhìn mình lúc trước, Quincy không khỏi cảm thấy kinh dị. Michael cười cười : “ Đó là tại cậu chưa quen dùng cái mặt nạ này thôi. Tớ đã lột nó ra hộ cậu rồi. “ Cô bé nhìn thấy chiếc mặt nạ ma nữ nhăn nhúm trong tay Michael thì hét lên : “ Mike, vứt cái thứ đồ tởm lợm đó đi ! “ Michael kinh ngạc hỏi : “ Quincy, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy ? Sao lại muốn vứt cái mặt nạ này đi ? “ “ Nó, nó ghê lắm. Hồi nãy nó đã giương cặp mắt đỏ rực lên nhìn tớ. Nó là một thực thể sống, nó rất đáng sợ ! “ Michael bật cười : “ Ôi, thôi đi Quinn. Cậu phải biết là bản thân mình không hề có năng khiếu trong chuyện doạ ma người khác chút nào. “ Quincy tức giận : “ Tớ không nói đùa. Và tớ dám cá một trăm p