Nàng tra chìa vào ổ khóa và vặn tay nắm cửa. Cơn gió tháng ba giật cánh cửa khỏi tay nàng và dộng nó vào vách tường. Phải dùng sức mới đóng được cửa ngược với sức đẩy của cơn lốc, và nàng đóng được vừa kịp lúc cơn mưa ào ạt đổ xuống đập mạnh vào các cửa sổ như thể cố gắng đuổi theo nàng vào trong khiến nàng không nghe được tiếng chiếc taxi nổ máy quay ra đường.
Nàng thở ra khoan khoái rằng mình lại trở về nhà và về kịp lúc nữa. Trong những trận mưa như thế này các ngã tư đường thường bị ngập nước. Chỉ trể nửa giờ thôi thì xe taxi không thể chạy được vì nước ngập cao và lại không có một ngỏ quanh nào khác.
Không một ánh đèn nào trong nhà cả. Vậy là Ben không có ở nhà. Khi nàng mở ngọn đèn bên cạnh ghế trường kỹ, nàng có một cảm giác thay đổi đột ngột. Suốt trên đường về nhà (nàng đã đi thăm chị nàng) nàng đã hình dung mình bước vào một căn nhà sáng đèn với Ben ngồi đọc báo bên lò sưởi. Nàng đã thích thú khi nghĩ đến nổi ngạc nhiên sung sướng của Ben khi thấy nàng về nhà sớm hơn một tuần. Nàng biết gương mặt tròn của chàng sẽ sáng lên như thế nào và đôi mắt chàng sau gọng kính sẽ ánh lên vui thú như thế nào. Nàng biết cả cái cách chàng sẽ nắm lấy đôi vai nàng, nhìn vào mặt nàng để xem sau một tháng xa cách đã có sự thay đổi gì nơi nàng, rồi chàng sẽ hôn nàng thật kêu lên đôi má giống như một đại tướng Pháp đang ban phát huy chương vậy. Rồi nàng sẽ pha café và tìm một miếng bánh, hai vợ chồng sẽ ngồi nói chuyện bên nhau cạnh lò sưởi.
Nhưng Ben không có ở nhà. Nàng nhìn đồng hồ treo bên trên lò sưởi và thấy đã gần 10g tối. Có lẻ chàng không định về nhà tối nay vì chàng không biết nàng về. Ngay như trước khi nàng đi thăm chị nàng, chàng thỉnh thoảng cũng ở lại thành phố suốt đêm vì công việc kéo dài khiến chàng bị trể chuyến xe lửa cuối. Nếu đêm nay chàng không về sớm thì coi như chàng sẽ không về được.
Nàng không thích nghĩ thế chút nào. Cơn bảo càng lúc càng to. Nàng nghe cả tiếng oằn oại, uốn mình của cây cối, tiếng gió rít quanh từng góc của căn nhà nhỏ. Lần đầu tiên nàng thấy hối tiếc đã dời nhà đến vùng ngoại ô xa này. Lúc đầu thì cũng có bạn láng giềng ở cách khoảng 15 dặm nhưng họ đã dời đi nơi khác cách đây vài tháng, và bây giờ nhà của vợ chồng nàng đứng trơ trọi một mình.
Trước kia nàng không hề quan tâm đến sự trơ trọi này. Ở đây thật tuyệt…cho hai người. Nàng vui sướng được sắp đặt chưng dọn cho căn nhà của chính mình nên không thấy cần sự hiện diện cùa ai khác ngoài Ben. Nhưng bây giờ, một mình với cơn bảo lúc nào cũng như chực tràn vào nhà, nàng thấy sợ hãi phải ở cách biệt như vầy. Phía đường này không có ai ở cả. Con đường trước nhà chạy dài ngang một vùng đất trại mênh mông mãi tận đến một khu rừng cây dầy đặc cách đó một dặm.
Nàng máng nón và móc áo khoác vào tủ rồi đến trước tấm gương treo ở hành lang để cài lại những lọn tóc mềm mại đã bị gió thổi tung ra. Nàng không để ý đến khuôn mặt tái nhợt với chiếc mủi nhỏ và thân hình thon gọn với dáng trẻ con trong chiếc áo len của người lớn, không để ý cả đến đôi mắt nâu to nhìn nàng từ trong gương.
Nàng cài lọn tóc cuối cùng vào búi tóc rồi quay đi, đôi bờ vai hơi buông thỏng. Có một vẻ gì trẻ con ở nàng, như một cô gái nhỏ đang trông đợi sự che chở, một vẻ gì non dại nhưng quyến rũ dù nàng rất đơn giản. Nàng 31 tuổi và đã lập gia đình được 15 tháng. Việc nàng đã lấy chồng đối với nàng là một phép lạ.
Nàng bắt đầu đi quanh khắp nhà vừa bật các ngọn đèn lên. Ben đã dọn dẹp nhà cửa khá ngăn nắp, không bừa bãi nhiều như tánh thường tình của đàn ông, nhưng nói cho cùng chàng là một người ngăn nắp. Nàng nhận ra là căn nhà rất lạnh. Hiển nhiên là Ben đã hạ thấp nhiệt độ, chàng vẩn rất cẩn thận về những chuyện như thế. Chàng không ưa phí phạm.
Nhiệt kế được đặt ở mức 58, thảo nào nhà chẳng lạnh. Nàng đẩy cây kim nhỏ lên đến số 70 và tiếng máy đặt dưới hầm nổi lên đột ngột rền rĩ khiến nàng sợ hãi trong giây lát.
Nàng đi vào nhà bếp pha một ít café và trong khi chờ đợi cho café nhểu hết nàng đi rảo quanh khắp tầng dưới. Nàng thấy bồn chồn một cách lạ lùng và không thể thoải mái được. Tuy vậy nàng vui thích được trở về giữa những đồ vật sở hửu của mình, về ở căn nhà của riêng mình. Nàng ngắm nghía phòng khách với một cái nhìn mới. Quả là một căn phòng xinh xắn dù có hơi nhỏ.
Những vải in hoa tươi sáng phủ bàn ghế và treo ở các cửa sổ trông đẹp và vui mắt, chiếc trường kỷ nàng mua cách nay 3 tháng đặt ở giữa bức tường dài thật thích hợp. Nhưng những chậu hoa nàng đặt dọc theo thành cửa sổ đã chết rụi, Ben đã quên tưới nước cho chúng. Nàng đã chăm sóc kỷ lưỡng biết bao, bây giờ chúng ủ rủ, héo úa, rụi tàn trên nền đất bụi trắng. Hình ảnh đó cộng với nổi buồn chán đột ngột khiến nàng không còn thấy thích thú với việc trở về nhà của mình nửa.
Nàng trở lại nhà bếp rót một tách café lòng mong muốn Ben sẽ về để cùng uống với mình. Nàng mang tách café vào phòng khách đặt nó xuống cái bàn tròn nhỏ bên cạnh chiéc ghế lớn đặc biệt của Ben. Lò vẫn bận rộn hoạt động tỏa ra sức nóng nhưng nàng cảm thấy lạnh hơn bao giờ. Nàng run rẩy đi lấy cái áo ấm cũ của Ben để trong tủ và quấn quanh người trước khi ngồi xuống.
Gió đập mạnh vào cửa cái và các cửa sổ, không gian chứa đầy âm thanh của nước, nước chảy vào các ống cống, chảy xuống từ các máng xối, đập mạnh trên mái nhà. Lắng nghe, nàng sốt ruột ước muốn đến sự hiện diện của Ben. Chưa bao giờ nàng cảm thấy cô độc thế này và chàng là cả một niềm an ủi lớn lao. Chàng đã rất tử tế để nàng đi vắng lâu như vậy vì chị nàng bị bệnh. Chàng đã sắp xếp mọi việc và đã đưa nàng lên xe lửa, đặt vào tay nàng nào sách vở, kẹo và trái cây. Nàng biết những món quà đó đối với chàng là rất nặng vì chàng không dể tiêu phí tiền như vậy. Thành thật mà nói, chàng có hơi keo kiệt, tuy vậy chàng là một người chồng tốt. Nàng thở dài, không biết có phải vì đã để lở mất thời trẻ trung lãng mạn của mình?! Nàng nhấp chút café và lập lại chắc chắn với chính mình rằng chàng là một người chồng tốt. Dầu chàng lớn hơn nàng 10 tuổi, hay theo ý riêng và có lẻ thỉnh thoảng có hơi độc tài và cáu kỉnh một chút, nhưng chàng đã cho nàng điều mà nàng nghỉ rằng mình mong muốn, đó là một căn nhà riêng và một sự đảm bảo tương lai. Nếu sự đảm bảo đó không đầy đủ nàng cũng không thể trách chàng được.
Mắt nàng bắt gặp một vật trắng de ra dưới một tạp chí trên bàn bên cạnh nàng. Nàng đưa tay về phía đó nhưng những ngón tay nàng như lưỡng lự không muốn nắm lấy vật đó. Tuy vậy nàng vẫn kéo nó ra và nhận thấy, đúng như nàng đã đoán trước, nó là một trong số những phong thư màu trắng. Phong thư trống rỗng và như thường lệ, nó mang một địa chỉ được đánh máy: Benj.T.Willsom,Erq.,Wildwood Road,Fairport,Conn. Dấu bưu điện là thành phố New York. Y như vậy không thay đổi.
Nàng nghe một sự co thắt quen thuộc ở tim khi cầm nó trên tay. Những phong thư này chứa đựng những gì nàng không bao giờ biết. Điều nàng biết rõ là ảnh hưởng của chúng đối với Ben. Sau khi nhận thư – cứ cách m