Phong thư này mang dấu bưu điện cách đây ba ngày. Nếu Ben về nhà tối nay có lẻ chàng sẽ cau có và cơn bảo càng làm chàng khó chịu thêm, nhưng dẫu sao nàng vẫn ước muốn chàng sẽ về.
Nàng xé phong thư ra từng mảnh vụn và ném chúng vào lò sưởi. Gió lắc căn nhà trong vòng tay khổng lồ của nó và một nhánh cây đập vào mái nhà. Nàng vừa định ngồi thẳng lên thì một chuyển động ở cửa sổ đập vào mắt nàng.
Nàng cứng người tại chổ, không thở, tay vẫn còn đưa ra và người hơi nghiêng về phía lò sưởi lạnh. Nàng chắc chắn cái loáng trắng ở cửa sổ đằng sau màn mưa đó là một khuôn mặt người. Nó có đôi mắt. Nàng quả quyết có một cặp mắt nhìn chăm chú vào nàng.
Tiếng gào thét của gió đổi sang một âm điệu đe dọa riêng tư. Nàng cứng người một lúc lâu, không rời mắt khỏi cửa sổ, nhưng không có gì di động ở đó cả ngoại trừ nước mưa chảy xuống mặt cửa kiếng và đằng sau màn mưa là bóng tối mà thôi. Những âm thanh duy nhất là tiếng rên siết của cây cối, tiếng gầm thét của nước và tiếng hú hung bạo của gió.
Nàng bắt đầu thở lại, cuối cùng đã tìm lại được can đảm để tắt đèn và đi đến cửa sổ. Bóng tối như một bức tường không xuyên thấu được và đầy bí mật, và bóng tối trong nhà làm cho cơn bảo như ùa sát vào hơn, như thể một đàn sói đang bao vây quanh nhà. Nàng vội vã bật đèn lại.
Hẳn là nàng đã tưởng tượng ra đôi mắt soi mói đó, vì không ai có thể ở ngoài trời vào một đêm thế này. Không ai cả, nhưng nàng vẫn thấy mình tràn ngập sợ hãi.
Phải chi Ben về nhà. Phải chi nàng đừng quá trơ trọi như vầy.
Nàng rùng mình và kéo áo ấm của Ben vào sát người. Nàng tự cho mình là một kẻ xuẩn ngốc nhưng nàng vẫn thấy không thể chịu đựng được sự cô độc. Tai nàng cố nghe ngóng tiếng bước chân rảo ngoài cửa sổ, và rồi nàng bắt đầu tin là có tiếng bước chân thật – chậm chạp, nặng nề.
Không chừng có thể gọi Ben ở khách sạn nơi chàng thỉnh thoảng vẫn đến ngụ đêm. Nàng thấy không cần dành cho chàng một sự ngạc nhiên về việc về sớm của mình nửa. Nàng muốn nghe giọng nói của chàng. Nàng đến máy điện thoại và nhấc ống nghe lên.
Nhưng đường dây đã chết. Dây điện đã đứt, dĩ nhiên rồi. Nàng cố chống lại cơn sợ hãi và nghỉ thầm: khuôn mặt ở cửa sổ chỉ là ảo giác thôi, do ánh sáng phản chiếu lên khung cửa loáng nước và cả tiếng bước chân cũng vậy, chỉ là ảo tưởng mà thôi. Nếu là tiếng bước chân thật thì không thể nào nghe thấy được trong cơn bảo ầm ỉ như thế này. Không có gì đe dọa nàng cả vì ai lại ra ngoài vào một đêm bảo tố như vầy. Bảo đã được các bức tường chặn đứng bên ngoài rồi và chỉ sáng mai thôi mặt trời sẽ lại chiếu sáng như cũ.
Chuyện nên làm bây giờ là giữ cho mình được thoải mái và nên nghỉ ngơi xem sách, còn chuyện đi ngủ thì chắc chắn nàng không thể ngủ được rồi. Có đi ngủ cũng chỉ nằm đó tỉnh thức rồi nghĩ đến khuôn mặt ở cửa sổ cùng tiếng bước chân mà thôi.
Nàng sẽ lấy một ít củi để đốt lò sưởi. Nàng đứng do dự ở đầu cầu thang dẫn xuống hầm. Ánh điện, khi nàng bật lên, có vẻ yếu ớt, bức tường xi-măng đối diện chân cầu thang ẩm ướt, trông ghê sợ và gió đang thổi lạnh hai mắt cá chân nàng. Mưa thổi tạt vào qua cửa ngoài dẫn vào hầm vì cửa đó hiện đang mở rộng.
Nàng biết rỏ là chốt cửa bên trong thỉnh thoảng không được chắc, nếu không đóng cẩn thận thì gió có thể làm nó lỏng ra. Tuy nhiên cửa mở càng làm tăng nổi sợ hãi của nàng. Nó như cho thấy sự hiện diện của một cái gì đó hơn cả cơn bảo. Phải mất một lúc lâu nàng mới thu được can đảm đi xuống bậc thang và vói tay ra ngoài bóng đêm để tìm tay nắm cửa. Chỉ một loáng đó nàng đã bị ướt nhưng đôi mắt liếc nhanh chớp nhoáng của nàng không thấy gì bên ngoài cửa ngoại trừ bóng những cây trường khế đen ngòm, đong đưa bên hông nhà. Gió giúp nàng đóng sầm cửa lại, nàng dùng hết sức đẩy chốt cửa vào và lúc lắc xem có thật chắc chưa. Nàng gần muốn khóc, vui mừng biết rằng cửa đã thật chặc không dễ cho ai muốn lẻn vào. Nàng đứng với bộ đầm ướt dán sát vào người trong khi một ý nghỉ nảy ra khiến xương cốt nàng như tan ra nước. Giả sử – giả sử khuôn mặt ở cửa sổ có thật. Giả sử người chủ khuôn mặt đó đã tìm được chỗ ẩn náu, chỗ ẩn náu duy nhất trong khoảng cách ¼ dặm, đó là căn hầm này?!Nàng gần muốn chạy bay lên cầu thang nhưng cố dằn lại. Không nên hốt hoảng như thế, trước kia nàng cũng đã trãi qua nhiều cơn bảo rồi. Chỉ vì lần này nàng có một mình, nàng không được để trí tưởng tượng nổi dậy trong nàng. Tuy vậy nàng không thể ném qua một bên nỗi khiếp sợ vô lý đang xâm chiếm người nàng, mặc dầu nàng có cố gắng đè nén nó xuống một chút. Nàng bắt đầu nghe lại tiếng bước chân rảo bên ngoài. Mặc dầu nàng biết đó chỉ là tưởng tượng nhưng nó lại có vẻ thật một cách ghê sợ – tiếng chân nghiến trên sỏi, chậm rãi, nặng nề, thôi thúc, giống như tiếng đi gác của một người lính canh.
Nàng chỉ cần lấy một ôm củi để đốt lò sưởi, sẽ có được ánh sáng, hơi ấm và niềm an ủi; rồi nàng sẽ quên những nổi kinh khiếp này.Căn hầm có mùi ẩm mốc. Ánh sáng bị mạng nhện làm nhòe đi. Nước mưa theo một kẻ nứt nhỏ trên tường chảy xuống đọng thành một vũng nước nhỏ trên nền nhà.
Đống củi nằm ở một góc phòng cách xa tầm ánh đèn. Nàng dừng lại che mắt nhìn quanh, không ai có thể núp ở đây được; căn hầm quá trống trải, các cây cột chống quá nhỏ không che được một người.Lò dầu ngừng chạy với một tiếng “click”khô khan. Lúc đó nàng mới nhận ra âm thanh rè rè của nó đã phần nào làm bầu bạn với nàng nãy giờ. Bây giờ không còn gì làm bạn với nàng dưới căn hầm này cả ngoài tiếng gầm gừ của bảo.
Nàng đi như chạy lại đống củi nhưng một cái gì đó khiến nàng ngừng và quay lại trước khi cúi xuống ôm những khúc củi lên.
Cái gì thế? Không phải tiếng động. Một cái gì đó nàng đã thấy trong lúc vội vã băng qua nền nhà bụi bặm. một cái gì là lạ.
Nàng đảo mắt tìm kiếm. Nàng đã trông thấy một tia sáng ở một nơi không thể có tia sáng được.
Một nổi sợ hãi không tả được bóp nghẹt tim nàng. Mắt nàng mở to, tròn và đen như mắt một con nai đang khiếp sợ. Chiếc rương cũ của nàng để dựa vách tường, nắp hơi hé lên để lộ một kẻ hở, và từ kẻ hở này một điểm ánh sáng phản chiếu chọc thủng ánh sáng mờ ảo của căn hầm.
Như một người bị thôi miên nàng đi về phía chiếc rương. Đây chỉ lại thêm một điều vô lý nửa, cũng như phong thư trên bàn, khuôn mặt ở cửa sổ và cánh cửa hầm mở mà thôi nàng nghĩ. Không có lý do gì để phải sợ hãi quá độ như thế.
Tuy nhiên nàng chắc chắn là mình không những đã đóng chặt mà còn cài chốt trên nắp rương lại nửa. Nàng chắc