ôi đến ôm chặt lấy , giống như con cá mất nước, vùng vẫy thế nào cũng không đủ để hô hấp . “Chặt quá …… Lộ Hà!” Cậu lên tiếng . “Tôi ……” Lộ Hà lập tức buông Tôn Chính ra, cổ họng nghẹn lại “Lo lắng cho cậu ……” Tôn Chính duỗi tay muốn đẩy Lộ Hà ra, động tác lại bỗng nhiên dừng lại, cánh tay buông lõng xuống :“Tôi…… Không có việc gì.” Trong thanh âm lộ ra mệt mỏi, Lộ Hà ẩn ẩn cảm nhận được sự bất an này, Tôn Chính nghiêng người cúi đầu nhìn xuống đất . “Làm sao không có việc gì được?!” Lộ Hà giữ chặt Tôn Chính. Tôn Chính vẫn như cũ nhìn về một bên, cước bộ thong thả bắt đầu di động, qua một hồi lâu , cậu mới mở miệng :“Lộ Hà, tôi , tôi gặp anh sẽ nhớ đến ……” Lộ Hà biểu tình cương một chút, bỗng nhiên hiểu được . “Tôi hiểu mà , cậu có thể nói chuyện mà không cần nhìn tôi ……” Hắn tận lực hạ thấp âm thanh , trời mới biết bây giờ tóc gáy sau lưng đều dựng hết lên . Hắn không biết được trong nháy mắt Tôn Chính biến mất cậu đã thấy cái gì, nhưng những tình cảnh đó đều xuất hiện trước mặt hắn , hắn không dám nghĩ , đem những suy đoán bỏ sang một bên , làm bộ không biết, làm bộ mình không có chuyện gì cả. Là tôi sao? Hắn nhịn không được tìm kiếm những điểm đáng ngờ trên người mình , rốt cuộc là tại sao , chẳng lẽ hắn có vấn đề ? Theo bản năng , hắn lại sờ sờ cái chân kia . “Tôi có thể cách xa cậu một chút .” Phát hiện Tôn Chính không nói lời nào, Lộ Hà ra vẻ thoải mái mà nói , nhảy sang bên cạnh mấy bước . “Không, không cần ” Tôn Chính liền ngẩng đầu, khoát tay áo. Lộ Hà vẫn duy trì một khoảng cách , chỉ xoay người hỏi :“Cậu không gặp nguy hiểm gì chứ ?” “Không có…… Không, không phải ” Tôn Chính trong thanh âm mang theo chút do dự, tay xoa xoa trán “Đầu tôi rất rối để cho tôi yên tĩnh một chút .” Lộ Hà ngoan ngoãn im lặng . Hai người đi rất chậm,giống như đang tản bộ . Rõ ràng biết trên hành lang cái gì cũng có khả năng xuất hiện, nơi duy nhất có thể tìm ra đáp án cách đó không xa , bọn họ theo bản năng không muốn đến gần nơi đó . Lộ Hà cơ hồ có thể nghe được nhịp tim của mình , lo âu bất an khẩn trương đủ thứ cảm xúc. Tôn Chính bình an trở về, trên thực tế không làm cho hắn thả lỏng được chút nào . Rồi cậu sẽ phát hiện …… Vấn đề trên người hắn …… Chắc còn nhiều vấn đề xuất hiện hơn nữa đúng không ? Trong tình huống như vậy tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Hắn sẽ thế nào đây ? Hắn đang muốn đi tiếp , Tôn Chính đột nhiên ngừng lại. Lộ Hà cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài . Tôn Chính từ từ quay đầu , ánh sáng đèn pin phản ánh thần sắc kỳ quái của cậu. “Lộ Hà……” Âm thanh của cậu có chút run run . “Sao, làm sao vậy?” Lộ Hà không được tự nhiên. Tôn Chính bắt lấy tay hắn:“Chân của anh , chân của anh , sao lại thế này?” Lộ Hà lần đầu tiên muốn tránh khỏi tay Tôn Chính , lùi về sau từng bước . Đúng vậy. Đi một đoạn đường thật dài , Tôn Chính tâm loạn như ma cũng rốt cục phát hiện không thích hợp. Lộ Hà đi đường, hai chân vẫn rất bình thường , thực tự nhiên. Đúng rồi, hắn còn đứng dậy , Lộ Hà vừa rồi còn từ bên người cậu chạy đến . Cậu nhìn chằm chằm Lộ Hà, cưỡng chế nội tâm nổi lên một tia sợ hãi. “Anh , anh vẫn là Lộ Hà sao?” Cậu thật sự không nghĩ tới mình có thể hỏi câu này ra miệng . Lộ Hà ngược lại nở nụ cười:“Cậu bị dọa đến điên rồi sao , không phải tôi thì còn có thể là ai ?” Tôn Chính chú ý tới cánh tay cầm ống quần của Lộ Hà. “Để tôi xem chân của anh” Cậu cau mày nói không cho phản đối . Lộ Hà hắc hắc nở nụ cười:“Chân bị phỏng , rất khó xem .” Tôn Chính nhướng mi :“Thật là phỏng sao?” Lộ Hà nhìn cậu, bỗng nhiên thở dài một hơi. Hắn chậm rãi kéo ống quần lên . Tôn Chính biểu tình đọng lại . Nhìn cái chân đó của hắn , có cảm giác hít thở không thông “Từ lúc tôi ra khỏi phòng đông y , nó rất đau tôi tưởng bị phỏng ” Lộ Hà biểu tình không có biến hóa “Nhưng mà từ lúc chúng ta rời khỏi phòng hồ sơ , tôi bắt đầu cảm thấy cái chân này trở lại bình thường, nhưng cái loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như chân tôi đang bị thao túng …… Nó có cảm ứng với không khí xung quanh , từ trước đến giờ tôi chưa từng có cảm giác nào giống như vậy ……” “Anh có thể đi không ?” “Có thể.” Lộ Hà trên mặt lộ ra một biểu tình giãy dụa “Nhưng tôi không muốn dùng đến nó . Tôi thà để nó bị phỏng , không thể đi cũng được , đến khi cậu biến mất , tôi mới không thể không……” “Chẳng lẽ là vì tiếp xúc với những thứ đó ?” “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Ở phòng đông y tôi tiếp xúc với nó nhiều lắm, giống như một chất độc. Tôn Chính, có lẽ tôi…… Đang biến thành một phần trong chúng nó .” “Không có khả năng!” Tôn Chính lập tức lớn tiếng phủ định. “Tôi còn có thể chấp nhận được .” Lộ Hà khôi phục mỉm cười của hắn “Thì tại sao cậu không thể chấp nhận ?” Hắn ngừng một chút, lại tiếp tục cười nói:“Hơn nữa, không cần phải đỡ tôi nữa , cậu không phải sẽ nhẹ nhàng hơn sao ? Chờ đến khi tôi biến thành chúng nó , tôi còn có thể vụng trộm làm gián điệp, đem cậu mang ra ngoài .” Tôn Chính nhíu mày:“Anh đang nói bậy bạ gì đó!” Lại đang nói mấy câu đùa tự cho là hài hước của hắn . Tôn Chính căm giận thầm nghĩ. “Lại đây.” Cậu tức giận kêu Lộ Hà. “Như thế nào?” Lộ Hà nhìn Tôn Chính vươn một bàn tay ra, không rõ . “Tôi đỡ anh cho .” Tôn Chính không khỏi phân trần, tuy rằng có chút khó khăn đỡ sức nặng của Lộ Hà trên người mình . Lộ Hà phụt một tiếng cười ra:“Được rồi, Tôn đại cao tài sinh, không cần miễn cưỡng a.” Tôn Chính ban đầu đã bị kinh hách, rốt cục cũng tiêu trừ không ít, tựa hồ đều đổ thừa cho cái chân này . Lúc hắn thả ống quần đã nghĩ như vậy . Đi không đến vài bước, phòng xét nghiệm lại một lần nữa xuất hiện trước mắt . Tôn Chính dừng cước bộ, Lộ Hà ở trên vai cậu nhẹ nói :“Tiến vào lần hai , chỉ cho phép thành công, không được thất bại.” Tôn Chính liếc hắn một cái, đi vào. Lộ Hà hoạt động cước bộ, tươi cười dần dần biến mất trên khuôn mặt . Nếu phát hiện những vật đó xuất hiện có liên quan tới hắn , như vậy không thể đến gần Tôn Chính đúng không ? Hắn nghĩ như vậy , mà Tôn Chính theo bản năng nhẹ nhàng vuốt cổ tay, nơi còn để lại dấu ấn màu đen . Hai người cảnh giác lấy đèn pin quét toàn bộ căn phòng, xác định không có thứ quỷ gì xuất hiện , liếc mắt nhìn nhau. “Chúng ta chia ra hành động , phòng xét nghiệm này thật lớn .” Tôn Chính đề nghị . Lộ Hà quay đầu liếc cậu một cái:“Cậu……” “Tôi qua bên đây , anh qua bên kia , nếu tìm được chậu điếu lan kia thì gặp nhau ở đối diện .” Tôn Chính lơ đễnh. Sợ hãi và ám ảnh không dễ dàng vượt qua như vậy. Lộ Hà cho dù biết Tôn Chính đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ , nhưng cũng không ngăn cản được . Hắn đành im lặng gật đầu Tôn Chính bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó hỏi:“Cho dù tìm được điếu lan rồi, chúng ta làm gì nó ? Chẳng lẽ anh hai anh để cuộn băng trong đó ?” Lộ Hà nhún nhún vai:“Cái này tôi cũng không rõ .” Tôn Chính trừng hắn một cái. Vậy mà dám tin tưởng đi vào trong đây , mà hoàn toàn không biết manh mối ở chỗ nào. “Đi tới đâu tính tới đó , chúng ta không có biện pháp khác a!” Lộ Hà buông tay. Được rồi, người này vẫn cứ luôn như thế. Tôn Chính trong lòng rất bất mãn , dọc theo vách tường bên trái, bắt đầu tìm kiếm. Vừa rồi khi nhìn sơ qua , cậu để ý thấy trong đây có hai cây ,